Tôi chỉ biết cô ấy từng sống một thời gian ở miền núi trước khi gặp tôi, nhưng không bao giờ kể chi tiết, lẽ nào…?

Trời mưa tầm tã, những giọt nước nặng hạt đập vào mái tôn kêu lanh canh. Tôi đứng trong quán cà phê nhỏ của mình, nhìn ra con phố vắng tanh. Quán hôm nay ế, chỉ có vài vị khách lác đác ngồi bên những tách cà phê còn bốc khói. Bỗng, qua màn mưa, tôi thấy hai bóng người lầm lũi bên lề đường: một bà cụ già nua, lưng còng, và một đứa trẻ chừng bảy tám tuổi, áo quần rách rưới, đang co ro dưới tấm bạt rách. Họ là hai bà cháu ăn xin, chắc hẳn đang tìm chỗ trú mưa.

Không đành lòng, tôi chạy ra, vẫy tay gọi họ vào. “Bà ơi, cháu ơi, vào đây trú mưa kẻo ướt hết!” Bà cụ ngẩng lên, ánh mắt mệt mỏi nhưng đầy cảm kích. Đứa trẻ nắm chặt tay bà, rụt rè bước theo. Tôi dẫn họ vào trong quán, kéo ghế cho họ ngồi gần lò sưởi nhỏ để sưởi ấm. “Ngồi đây cho ấm, để tôi lấy nước nóng và ít bánh cho hai người nhé,” tôi nói, cố gắng nở nụ cười thân thiện.

Bà cụ gật đầu, giọng run run: “Cảm ơn cậu, trời lạnh thế này mà vẫn còn người tốt.” Đứa trẻ không nói gì, chỉ ngồi im, đôi mắt to tròn nhìn quanh quán. Tôi mang ra hai cốc trà gừng nóng và một đĩa bánh quy, rồi để họ yên. Quán nhỏ của tôi chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một không gian ấm cúng với vài bức tranh và ảnh treo trên tường. Trong số đó, nổi bật nhất là bức ảnh của Hạnh – vợ tôi, người đã mất cách đây ba năm trong một tai nạn giao thông. Mỗi lần nhìn bức ảnh, lòng tôi vẫn nhói đau, nhưng tôi giữ nó ở đó như một cách để cô ấy luôn hiện diện.

Đang lau quầy, tôi chợt nghe một tiếng hét thất thanh. Đứa trẻ đứng bật dậy, chỉ tay vào bức ảnh của Hạnh trên tường, giọng run rẩy: “Mẹ! Đó là mẹ cháu!”

Tôi sững sờ, suýt đánh rơi chiếc khăn trên tay. “Cháu… cháu nói gì?” Tôi bước tới, nhìn thẳng vào đứa trẻ. Đôi mắt nó long lanh, vừa hoảng sợ vừa như đang kìm nén một cảm xúc mãnh liệt. Bà cụ vội ôm lấy cháu, thì thầm: “Con bé nhầm rồi, đừng để tâm…”

Nhưng tôi không thể bỏ qua. Tôi quỳ xuống trước mặt đứa trẻ, giọng run run: “Cháu nói lại xem, người trong ảnh là ai?” Đứa trẻ mím môi, nước mắt lăn dài trên má. “Đó là mẹ cháu… Mẹ Hạnh. Mẹ nói sẽ quay lại đón cháu, nhưng mẹ không bao giờ quay lại…”

Tim tôi như ngừng đập. Hạnh? Vợ tôi chưa bao giờ nói cô ấy có con. Chúng tôi kết hôn năm năm, sống hạnh phúc, nhưng cô ấy luôn kín tiếng về quá khứ. Tôi chỉ biết cô ấy từng sống một thời gian ở miền núi trước khi gặp tôi, nhưng không bao giờ kể chi tiết. Lẽ nào…?

Tôi nhìn bà cụ, cố giữ bình tĩnh. “Bà ơi, cháu bé này… là con của ai?” Bà cụ cúi đầu, đôi tay gầy guộc siết chặt lấy nhau. Sau một hồi im lặng, bà thở dài: “Con bé là cháu tôi. Mẹ nó… là Hạnh, con gái tôi. Hạnh bỏ nhà đi từ lâu, để lại con bé cho tôi nuôi. Nó nói sẽ đi làm, kiếm tiền, rồi quay lại đón con. Nhưng rồi… tôi nghe tin nó mất trong một vụ tai nạn. Tôi không dám nói với con bé sự thật, chỉ bảo mẹ nó đi làm xa.”

Tôi lặng người, đầu óc quay cuồng. Hạnh – vợ tôi – có một đứa con mà tôi không hề hay biết? Tôi nhìn lại đứa trẻ, và giờ tôi mới để ý: đôi mắt to tròn, cái mũi nhỏ, và cả nụ cười nhè nhẹ khi nó nhìn bức ảnh… giống Hạnh đến lạ lùng.

Nhưng cú sốc lớn nhất vẫn chưa đến. Đứa trẻ bỗng lôi từ chiếc túi vải rách một tấm ảnh cũ, nhàu nhĩ, đưa cho tôi. “Đây, mẹ cháu đưa cho cháu trước khi đi.” Tôi run run cầm lấy. Trong ảnh, Hạnh đứng cạnh một người đàn ông lạ mặt, cả hai cười rạng rỡ. Và người đàn ông đó… chính là tôi, nhưng trong một khoảnh khắc tôi chưa từng nhớ: một buổi chiều bên bờ sông, nơi tôi chưa từng đến.

Đầu tôi ong ong. Hạnh đã sống một cuộc đời khác, một quá khứ khác, mà tôi chưa bao giờ được biết. Và đứa trẻ này, có thể, không chỉ là con của Hạnh, mà còn là con của tôi – một bí mật mà cô ấy đã mang theo xuống mồ.

Mưa vẫn rơi ngoài kia, nhưng trong quán, thời gian như ngừng trôi. Tôi nhìn đứa trẻ, lòng lẫn lộn giữa đau đớn và hy vọng. Có lẽ, định mệnh đã đưa hai bà cháu đến đây, để tôi tìm lại một phần của Hạnh, và cả một phần của chính mình.