Mẹ đã tìm được một cô gái rất phù hợp với con. Cô ấy là mẹ đ/ơn th/ân, nhưng…

Nam, 35 tuổi, là kỹ sư phần mềm sống tại Sài Gòn. Anh là niềm tự hào của cả gia đình với sự nghiệp ổn định, tính cách hiền lành, nhưng có một điều điều tạo bố mẹ anh đau đầu: Nam vẫn “ế”. Ở chỗ này, trong khi bạn bè đồng trang leo đã con cái đề huề, Nam vẫn mê say với công việc, không ngủ yên đến chuyện ngang bằng. Mẹ anh, bà Lan, thường xuyên thở dài mỗi khi hàng xóm hỏi: “Thằng Nam nhà chị cưới vợ chưa?” Ông Tùng, bố Nam, thì thẳng thắn hơn: “Cứ thế này, nhà mình tuyệt tự mất!”

Một ngày nọ, bà Lan gọi Nam về quê ăn giỗ. Trong bữa cơm gia đình, bà bất ngờ tuyên bố: “Mẹ đã tìm được một cô gái rất phù hợp với con. Cô ấy là mẹ đơn thân, nhưng hiền lành, đảm đang, lại biết chăm sóc lo gia đình. Con gặp thử đi, mẹ thấy hợp lắm!” Nam phấn, chưa đáp ứng phản ứng thì ông Tùng nói thêm vào: “Cô ấy tên Hương, 32 tuổi, có một đứa con trai 5 tuổi. Nhà mình không câu nệ quá khứ, chỉ cần con hạnh phúc là được.”

Nam lập tức phản đối: “Mẹ, con chưa muốn cưới! Mà cưới một người chưa từng gặp, lại là mẹ đơn thân, con không đồng ý đâu!” Anh cảm thấy áp lực, như thể thế giới đang ép anh vào một quyết định mà anh không có sẵn. Dù bố mẹ Khuyến nghị, Nam vẫn quyết định chấp nhận. Nhưng bà Lan không bỏ cuộc. Bà âm thầm sắp xếp một buổi gặp mặt, và dù Nam miễn cưỡng, anh vẫn phải về quê để “xem mắt” theo yêu cầu của mẹ.

Lần gặp mặt diễn ra tại một quán cà phê nhỏ ở quê hương. Nam đến tâm trạng hưng hưng, chỉ muốn nhanh chóng trả lại Sài Gòn. Khi Hương bước vào, anh không ngờ tới. Cô không giống những gì anh tưởng tượng về một “mẹ đơn thân”. Hương có vẻ ngoài dịu dàng, đôi mắt sáng nhưng phảng ánh chút buồn. Cậu bé đi cùng cô, tên là Minh, nhìn lợi và đáng yêu. Bạn cố gắng thực hiện lịch trình nhưng vẫn giữ được khoảng cách.

Cuộc trò chuyện diễn ra bình tĩnh. Hương kể cô từng có một mối tình sâu đậm, nhưng người yêu cũ bỏ đi khi biết cô mang thai. Cô một mình nuôi Minh, làm việc tại một cửa hàng may ở quê hương để trải nghiệm cuộc đời. Nam thanh thản nghe, cảm thấy có chút đồng cảm, nhưng anh vẫn không muốn tiến xa hơn. Anh nói thẳng: “Cô Hương, tôi không muốn cô mất thời gian. Tôi chưa sẵn sàng cho nụ hôn, nhất là với một người đã có con.” Hương chỉ cười nhẹ, không vô phấn móc, nhưng ánh mắt cô thoáng chút thất vọng.

Nam trở về Sài Gòn, tưởng rằng câu chuyện đã kết thúc. Nhưng bà Lan không chịu bỏ cuộc. Bà liên tục gọi điện, thuyết phục, thậm chí chí chí rằng nếu Nam không kết hôn, bà sẽ không nhìn mặt anh nữa. Cuối cùng, dưới áp lực gia đình và sự mệt mỏi mệt mỏi đã kết thúc, Nam đồng ý cưới Hương, dù trong lòng vẫn còn ức chế. Anh tự động: “Coi như làm tròn chữ thập, sau này ly hôn cũng được.”

Ngày cưới được tổ chức tại quê nhà, trong một xã hội nhỏ nhưng đủ đông họ. Nam đứng ở lễ đường, mặc vest, mặt lạnh lùng như người mất hồn. Anh không nói chuyện với bất kỳ ai, chỉ muốn buổi lễ kết thúc nhanh chóng. Họ hàng hai bên thì xôn xao bàn tán, một số người tò mò về cô dâu mẹ đơn thân, số khác thì tiếc cho Nam vì “lấy phải người đã có con”.

Khi nhạc tiếng cưới vang lên, Hương bước vào, mặc Váy cưới trắng tinh khôi phục, cậu bé Minh trên tay. Đám đông im lặng, mọi ánh mắt chuyển hướng về phía cô dâu. Minh mặc một bộ vest nhỏ xinh, tóc chải gọn gàng, đôi mắt to tròn nhìn khắp trường. tạo bọt tự nhiên, một tiếng xì xào vang lên từ phía họ hàng nhà Nam. Bà Lan dậy dậy, tay chạy chỉ vào Minh: “Trời ơi… thằng bé… sao giống thằng Nam thế này?”

Nam quay lại, lần đầu tiên nhìn kỹ Minh. Đôi mắt to, chiếc mũi mũi cao, nụ cười với lúm đồng tiền bên má trái – Tất cả đều giống sợi anh thời nhỏ. Anh nhẹ nhàng, cảm giác như trái tim ngừng đập. Cả hội trường nín thở, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông Tùng lam thiên: “Không thể nào… chuyện này là sao?”

Bước lên tiến trình, đặt Minh xuống và trả lời bé. Cô nhìn Nam, giọng run run: “Anh Nam, em xin lỗi. Em chưa bao giờ muốn giấu anh, nhưng em không biết làm thế nào để nói ra sự thật.” Cô bé hít một hơi dài rồi tiếp tục: “Minh… là con trai của anh.”

Cả hội trường nổ ồn ào. Nam như hóa đá, đầu phát kính. Anh gắn bắp: “Cô… cô nói gì? Làm sao có… tôi chưa từng…” Nhưng có thể rồi, ký ức từ 6 năm trước mùa về như một cơn lũ.

Sáu năm trước, Nam từng có một tình yêu ngắn với một cô gái tên Linh, khi anh còn làm việc ở Đà Nẵng. Họ gặp nhau trong một dự án, nhanh chóng bị thu hút bởi sự thông minh và dịu dàng của đối phương. Nhưng mối quan hệ chỉ kéo dài vài tháng, vì Nam phải chuyển công tác về Sài Gòn. Linh nói rằng cô không muốn yêu xa, và họ chia tay ở Yên Yên. Nam không biết rằng, sau khi anh rời đi, Linh phát hiện mình mang thai. Cô đổi tên thành Hương, chuyển về quê để tránh những lời nghị luận, và một mình nuôi con.

Hương kể, giọng nói ngọt ngào: “Em không muốn anh bị khiêu vũ trách nhiệm, nên em không tìm anh. Nhưng khi mẹ anh liên lạc, muốn mai mối, em nhận ra đó là cơ hội để Minh có một gia đình hoàn toàn. Em không nói sự thật vì sợ anh từ chối, sợ anh nghĩ em lợi ích.”

Nam nhìn Minh, cậu bé ngây thơ đang nắm tay mẹ. Anh quỳ xuống, ôm lấy Minh, nước mắt lăn dài trên má. Cậu bé ngơ ngác nhưng vẫn ôm Nam. Cả hội trường Im lặng đi, nhiều người không kìm được nước mắt. Bà Lan chạy đến, ôm cả Nam và Minh, hét to: “Con trai của mẹ… cháu nội của mẹ…”

Sau ngày cưới, Nam không về Sài Gòn ngay. Anh ở lại quê hương, dành thời gian bên Minh và Hương. Anh nhận ra rằng, dù quá khứ có những điều điều điều hiểu sâu sắc, nhưng định mệnh đã mang họ trở lại với nhau. Nam không bị ép buộc. Anh muốn làm một người cha, một người chồng nghĩa.

Câu chuyện về ngày cưới của Nam được kể lại như một câu chuyện Huyền Thoại. Từ một người đàn ông độc thân quyết định chấp nhận hôn nhân, Nam trở thành người cha tận tụy, luôn chơi đùa cùng Minh và hỗ trợ Hương trong công việc. Dù hành động phía trước còn nhiều thử thách, Nam biết rằng, gia đình nhỏ của anh là món quà quý giá nhất mà cuộc đời mang lại.