Ngày 30 tháng 4 năm 1975, Sài Gòn vỡ òa trong cơn sóng người. Cờ đỏ sao vàng bay rợp trời, đoàn chiến sĩ giải phóng tiến vào thành phố trong tiếng reo hò, tiếng vỗ tay vang dội.
Giữa dòng người ấy, có ba chị em nhỏ: Hồng mới 10 tuổi, tay dắt đứa em trai sáu tuổi và cõng trên lưng cậu em út bốn tuổi tên Tâm. Cha mẹ mất sớm vì bom đạn, ba chị em nương tựa nhau, trong lòng dấy lên niềm hy vọng: từ đây, chiến tranh chấm dứt, một thời đại mới mở ra.
Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn, tai họa đã giáng xuống.
Trong lúc chen chúc giữa biển người, pháo hoa, cờ xí rợp trời, Hồng lạc mất em út. Ban đầu, chị còn nghĩ Tâm chỉ chạy loanh quanh đâu đó. Nhưng gọi mãi, tìm mãi, chẳng thấy bóng dáng thằng bé.
“Hồng ơi, em đâu rồi?” – thằng em sáu tuổi òa khóc.
“Em ơi! Tâm ơi!” – Hồng gào khản giọng, nhưng tiếng gọi nhỏ bé bị nuốt chửng trong tiếng reo hò của ngày lịch sử.
Cậu bé bốn tuổi biến mất giữa Sài Gòn rộng lớn, để lại trong lòng cô chị mười tuổi vết thương không bao giờ lành.
…
Nhiều năm sau, Hồng trưởng thành, lấy chồng, sinh con, rồi thành bà ngoại. Nhưng ký ức về ngày hôm đó, về gương mặt bụ bẫm, ánh mắt trong veo của em trai út, chưa bao giờ phai mờ. Đêm nào bà cũng mơ thấy cảnh mình nắm tay em thật chặt, nhưng rồi dòng người chen lấn lại cuốn em đi, xa mãi.
Bà Hồng đã dò hỏi khắp nơi: trại trẻ mồ côi, nhà tình thương, hồ sơ lưu trữ… nhưng Sài Gòn sau 1975 biến động quá lớn. Những đứa trẻ thất lạc nhiều vô kể. Có đêm, bà ngồi lặng nhìn bức ảnh duy nhất còn lại của Tâm, khóc cạn nước mắt.
“Em ở đâu, Tâm ơi? Chị có lỗi với em…”
…
Năm 2020, bà Hồng đã 55 tuổi. Một buổi chiều, khi bà đang ngồi trước hiên nhà ở quận 3, có người đàn ông tóc bạc, dáng gầy gò, dừng lại nhìn thật lâu. Ông cất giọng run rẩy:
“Có phải… chị là Hồng? Chị Hồng của em không?”
Bà sững sờ. Đôi mắt ấy… quen thuộc đến lạ. Tim bà đập loạn. Bức ảnh cậu bé bốn tuổi năm nào ùa về.
“Em… là Tâm?”
Người đàn ông gật đầu, nước mắt lăn dài:
“Em đây. Em đã tìm chị suốt cả đời.”
Cả hai òa khóc, ôm chầm lấy nhau như muốn bù đắp cho gần nửa thế kỷ xa cách.
Hóa ra, năm 1975, sau khi lạc chị, Tâm được một gia đình miền Tây đem về nuôi. Họ thương cậu như con ruột, nhưng vì thời thế loạn lạc, không để lại manh mối gì. Tâm lớn lên trong vòng tay cha mẹ nuôi, thành công trong nghề thợ mộc, nhưng trong tim luôn day dứt khi biết mình không phải con ruột. Ông lục tìm giấy tờ cũ, ghép lại ký ức mơ hồ về “một người chị tên Hồng” rồi lặn lội khắp nơi dò hỏi.
45 năm, cuối cùng, hai chị em cũng đoàn tụ.
Bà Hồng nghẹn ngào kể lại những năm tháng dằn vặt, những đêm mất ngủ vì ân hận. Tâm nắm tay chị, khẽ lắc đầu:
“Chị không có lỗi. Chúng ta chỉ là nạn nhân của và số phận. Em vẫn lớn lên, vẫn được yêu thương. Chỉ là… chúng ta đã mất quá nhiều năm.”
Đêm hôm ấy, trong căn nhà nhỏ, người chị và người em ngồi bên nhau, rưng rưng kể chuyện đời. Những đứa con, đứa cháu quây quần xung quanh, vừa bỡ ngỡ vừa xúc động. Trong đôi mắt già nua, ánh lên niềm an ủi: cuối cùng, gia đình đã tìm lại được một mảnh ghép thất lạc.
Ngày giỗ cha mẹ, bà Hồng đưa em về thắp hương. Trước bàn thờ, hai chị em quỳ xuống, cùng thì thầm:
“Cha mẹ ơi, chúng con đã tìm thấy nhau rồi.”
Khói hương nghi ngút, như lời chứng giám cho cuộc đoàn tụ muộn màng, sau bao mất mát và nước mắt.
…
Cuộc đời vẫn đầy những mất mát không thể bù đắp, nhưng cũng có những phép màu. Bà Hồng hiểu, 45 năm qua, nỗi đau đã biến thành sức mạnh để bà trân trọng từng khoảnh khắc bên người thân. Và Tâm, sau một đời lạc loài, cuối cùng đã tìm thấy gia đình ruột thịt, tìm thấy chỗ dựa ấm áp nhất: vòng tay chị gái.