Ngày cưới vốn là ngày hạnh phúc nhất đời người, vậy mà ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã thấy trái tim mình rạn ra từng mảnh.
1. “Nhà em nghèo, anh đi đón lúc 3h sáng cho đỡ ai nhìn thấy”
Đó là câu nói anh đưa ra như một quyết định sẵn. Không hỏi ý kiến. Không bàn bạc. Chỉ là thông báo.
Tôi nghe mà cổ họng nghẹn lại. Tôi vốn biết gia đình mình không khá giả, nhưng chẳng ngờ đến mức chồng sắp cưới lại… ngại để người ta nhìn thấy khi sang đón dâu.
Tôi cố nở nụ cười:
“3 giờ sáng thì còn ai mà nhìn…”
Anh chỉ gật đầu như đúng rồi:
“Vậy mới tốt.”
Đêm đó tôi không ngủ. Ngồi nhìn chiếc áo dài mẹ chuẩn bị cả tháng, nhìn mâm bánh trái mẹ gói gọn ghẽ… mà nước mắt tôi chực trào. Nhưng mẹ bảo:
“Cứ để con thử một lần xem cậu ta có thật lòng hay không.”
2. Nhà trai đến: chỉ mang 5 nải chuối xanh
Đúng 3h, tiếng ô tô đỗ ngoài cổng. Không phải đoàn nhà trai đông vui như đám cưới người ta. Chỉ có anh, bố mẹ anh và một chiếc xe 7 chỗ. Thùng xe mở ra, bên trong chỉ có 5 nải chuối xanh để lỏng chỏng trong cái thúng.
Tôi nhìn mẹ. Mẹ nhìn tôi. Không ai nói lời nào.
Anh hối:
“Lên xe cho kịp giờ.”
Tôi nuốt nước mắt đi theo.
3. Giữa đường mưa lớn – ô tô nổ lốp
Trời đang trong trẻo bỗng đổ mưa như trút. Con đường tỉnh lộ vắng tanh, tối om vì chưa có điện đường. Chiếc xe chạy được một đoạn thì “rầm!” – cả thân xe nghiêng mạnh.
Nổ lốp.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, bố chồng tương lai bật đèn pin soi, bực bội chửi:
“Biết thế thuê xe khác! Đi lấy vợ mà xui tận mạng!”
Anh cũng càu nhàu:
“Phải đi đường vòng thế này cũng tại nhà em xa xôi…”
Từng câu nói như dao xoáy thẳng vào lòng tôi.
Trời mưa nặng hạt, không tiệm sửa xe, không ai qua lại. Cố chờ hơn một tiếng mà vẫn không có ai giúp. Cuối cùng, mẹ chồng tương lai thở dài:
“Đi bộ thôi. Không còn cách nào khác.”
Vậy là cả đoàn đón dâu, tay xách nải chuối xanh, đội mưa đi bộ giữa đêm tối lạnh buốt.
Tôi mặc áo cưới, váy quệt bùn, giày lún sâu trong đất sình. Từng bước nặng như đá đeo chân.
4. 8 giờ sáng – đến nhà trong bộ dạng tả tơi
Đoạn đường hơn 10 km, đi gần 5 tiếng mới tới nơi. Khi nhà trai bước vào ngõ, hàng xóm nhìn theo xì xầm:
“Ôi trời, đón dâu mà như đi trốn nợ.”
“Đen đủi gì mà đám cưới như phim kinh dị thế kia.”
Tôi chỉ muốn biến mất khỏi đó.
Mẹ tôi đứng ngay trước cổng, tay nắm chặt ổ khóa, khuôn mặt bình tĩnh đến lạ. Bà nhìn từ đầu đến chân nhà trai – những bộ quần áo ướt sũng, những nải chuối xanh tím tái, chiếc ô tô bỏ lại giữa đường, rồi nhìn thẳng vào anh.
Rồi mẹ nói, rõ ràng, từng chữ như dao:
“Xin lỗi, hôm nay nhà tôi không tiếp khách.”
Tôi sững người:
“Mẹ! Con đã…”
Mẹ quay sang, ánh mắt kiên quyết:
“Đám cưới mà phải lén lút 3 giờ sáng, sính lễ thì như bố thí, mưa gió lại để con gái tôi lội bộ giữa đêm…
Nhà trai không tôn trọng con gái tôi, nhà tôi cũng không thể tôn trọng lại.”
Mẹ dứt lời, kéo nhẹ tay tôi về phía sau, rồi đóng sập cánh cổng.
Tiếng cửa va vào tường nang nặng như một lời phán quyết cuối cùng.
5. Anh đứng ngoài, không nói gì
Không xin lỗi.
Không giải thích.
Không cố gắng.
Anh đứng chết lặng giữa mưa, rồi quay lưng đi, mang theo cả nải chuối xanh đang bị nước mưa xối nát.
Chiếc xe họ để lại bên đường vẫn nằm im, bánh xẹp lép như cuộc hôn nhân chưa kịp bắt đầu của chúng tôi.
6. Mẹ nói một câu khiến tôi tỉnh hẳn
Tôi òa khóc. Mẹ chỉ vuốt tóc tôi và nói một câu mà đến giờ tôi vẫn nhớ như khắc vào tim:
“Con à, đàn ông yêu mình thì bất kể giàu nghèo đều cư xử đàng hoàng.
Còn đã chê bai, tính toán thì cưới về chỉ khổ.
Hôm nay không phải là đám cưới, mà là ngày con được… cứu.”
Tôi ngước nhìn bầu trời mưa trắng xóa – lần đầu tiên trong nhiều tháng, tôi cảm thấy rõ ràng rằng mình vừa thoát khỏi một cuộc đời u ám.












