Tôi mới sinh được mười ngày, người còn rệu rã, vết khâu đau nhói từng cơn. Tháng Bảy nóng như đổ lửa, tôi chỉ dám bật điều hòa ở mức vừa phải để đứa nhỏ không bị rôm sảy. Đang lim dim ru con ngủ, thì cạch một tiếng, cửa phòng bật mở. Mẹ chồng tôi bước vào, chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng tới điều hòa, bấm tạch một cái rồi kéo dây quạt điện rút phựt ra.
Tôi hốt hoảng:
— Mẹ ơi, con đang ở cữ, trời nóng quá, cháu lại nhỏ…
Bà xoay phắt lại, ánh mắt hằn học:
— Cô im đi! Tiền điện tháng này tăng cả triệu bạc, là nhờ công cô bật điều hòa suốt ngày suốt đêm đấy. Cả cái nhà này có ai ở cữ như cô không? Tôi sinh ba đứa, nằm quạt nan, có ai chết đâu!
Căn phòng ngột ngạt tức thì. Mồ hôi lăn dài trên trán tôi, đứa bé đỏ bừng mặt, bắt đầu ọ ẹ khóc. Tôi luống cuống dỗ con, vừa sợ con sốt, vừa nghẹn ứ vì ấm ức.
— Nhưng mẹ ơi, con chỉ bật lúc nóng quá, để cháu không khóc, bác sĩ cũng dặn phải để chỗ thoáng mát… — Tôi năn nỉ.
Mẹ chồng cười khẩy, giọng như dao cứa:
— Bác sĩ có trả tiền điện cho nhà này không? Cô muốn mát thì tự bỏ tiền túi ra. Ở nhà ăn bám mà còn đua đòi, cô tưởng dễ nuốt mồ hôi xương máu của con trai tôi lắm hả?
Tôi chết lặng. Chẳng biết nên ôm con khóc, hay vùng dậy bật điều hòa lại. Chồng tôi đi làm cả ngày, đâu hay biết tôi và con đang phải hứng chịu cảnh oi nồng thế này. Tiếng con khóc gắt gao át cả tiếng quạt ngoài hành lang, mà tôi thì bế tắc đến nghẹt thở.
Trong đầu chỉ còn vang lên một câu chua chát: Sinh con xong, tôi chẳng khác nào trở thành “kẻ tiêu tiền” trong mắt mẹ chồng.
Tôi ngồi thẫn thờ bên giường, quạt điện bị rút dây, điều hòa bị tắt, con khóc đến đỏ cả mặt. Tôi vừa bế con vừa mếu máo. Đúng lúc ấy, tiếng cửa cổng lạch cạch vang lên — chồng tôi về.
Anh bước vào phòng, thấy tôi mồ hôi nhễ nhại, con gào thét, liền cau mày:
— Sao thế này? Điều hòa đâu, quạt đâu?
Tôi chưa kịp nói, mẹ chồng từ dưới bếp đi lên, giọng đanh lại:
— Chính tôi tắt! Tiền điện tháng này tăng hơn 1 triệu, cậu có biết vì sao không? Vì vợ cậu nằm nhà bật điều hòa cả ngày đấy. Tôi không nuôi nổi cái thói hoang phí ấy đâu!
Anh chết sững vài giây, rồi quát lớn:
— Mẹ! Vợ con mới sinh, ở cữ, trời nóng thế này mẹ nỡ lòng nào bắt hai mẹ con chịu đựng? Một triệu bạc so với sức khỏe của cháu nội mẹ thì đáng là gì?
Mẹ chồng đỏ bừng mặt, tay chống nạnh:
— Cậu bênh vợ thì dọn đi mà ở riêng! Ở trong nhà này thì phải nghe tôi. Nó bật điều hòa cả ngày, tiền điện ai trả? Tôi nói thẳng: nếu từ mai nó còn dám bật, thì tôi xách đồ ra khỏi nhà này cho biết tay!
Không khí nổ tung như sấm sét. Tôi bủn rủn tay chân, con khóc ngặt nghẽo trong lòng. Chồng tôi nhìn mẹ, rồi quay sang nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu.
Anh nghiến răng:
— Được! Nếu mẹ thấy một triệu còn quan trọng hơn cả sức khỏe của vợ và cháu, thì con sẽ thuê nhà ra ngoài. Con không để vợ con bị đối xử thế này nữa!
Mẹ chồng đứng chết lặng, còn tôi ôm con, nước mắt lăn dài, vừa sợ hãi vừa thấy trái tim nhói buốt. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi biết: sự êm ấm trong căn nhà này đã tan vỡ.