Mua chung cư vay nhà ngoại 1 tỷ, vay nhà nội 20 triệu mà mẹ chồng không cho vì sợ con dâu không trả

Suốt 15 năm hôn nhân, tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình rơi nước mắt không phải vì khổ, mà vì uất.

Tôi và Nam – chồng tôi – lấy nhau khi hai bàn tay trắng, tài sản duy nhất là chiếc xe máy cũ kỹ. Hai vợ chồng thuê một căn phòng trọ nhỏ, tôi làm kế toán cho một công ty tư nhân, còn anh là kỹ sư công trình, lương thưởng bấp bênh, phụ thuộc vào từng dự án. Tôi đã quen với việc tiết kiệm từng đồng, từ hộp sữa của con trai đến chiếc áo sơ mi của mình cũng chắp vá qua mấy mùa.

Suốt 15 năm dài đằng đẵng ấy, tôi gần như gánh vác toàn bộ chi tiêu trong nhà. Ước mơ lớn nhất đời tôi là có được một mái nhà nho nhỏ ở thành phố này, để con trai tôi, Leo, có một nơi chốn ổn định để học hành, để không còn phải chuyển nhà mỗi khi chủ trọ tăng giá. Mỗi lần tôi bàn đến chuyện mua nhà, anh đều xua tay:

“Em cứ để anh lo. Đừng vay mượn ai cả, anh sợ mang tiếng.”

Nhưng năm này qua năm khác, câu nói “để anh lo” của anh chỉ là lời hứa gió bay. Anh không phải người xấu, nhưng anh yếu đuối, sợ trách nhiệm và luôn đặt thể diện của gia đình mình lên trên hết. Cuối cùng, tôi quyết định phải tự mình hành động. Tôi đánh liều vay bên nhà ngoại 1 tỷ đồng – số tiền mà ba mẹ tôi đã dành dụm cả đời. Cộng với 800 triệu tôi chắt chiu và hai cây vàng cưới, tôi đã có đủ tiền để mua một căn chung cư nhỏ. Nhỏ thôi, nhưng đó là mồ hôi, nước mắt và cả sự liều lĩnh của cả cuộc đời tôi.

Lúc ký hợp đồng, tôi thiếu đúng 20 triệu. Hạn chót thanh toán là ngày mai. Ruột gan tôi như lửa đốt. Tôi đành bấm bụng gọi cho mẹ chồng, hy vọng bà có thể giúp đỡ trong lúc cấp bách.

“Mẹ ơi, mẹ cho con mượn 20 triệu được không ạ? Hoặc mẹ có thể mượn giúp con ai đó cũng được. Con cần gấp lắm, ngày mai phải chồng tiền đủ cho người ta rồi. Sau này con xoay xở rồi gửi lại mẹ ngay.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi giọng bà vang lên, lạnh lùng và đầy tính toán: “Mẹ làm gì có tiền. Cho người ngoài vay còn có đồng lãi, chứ cho con vay thì… có được gì đâu.”

Tôi nghe mà cổ họng nghẹn đắng. Bà không nói hết câu, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng. Với bà, tôi là người ngoài, một khoản đầu tư không sinh lời. May mắn thay, cô bạn thân đã không ngần ngại cho tôi mượn nốt số tiền đó. Nhưng những lời nói của mẹ chồng, đến tận bây giờ, vẫn như một vết dao cứa vào lòng tôi.


Chương Một: Cuộc Xâm Lăng

Ngày nhận nhà, tôi xúc động đến mức bàn tay cầm chìa khóa cứ run lên bần bật. Căn hộ nhỏ xinh, ngập tràn ánh nắng, thơm mùi sơn mới. Tôi chỉ muốn ngày hôm đó là một ngày trọn vẹn của gia đình nhỏ chúng tôi, cùng nhau lau sàn, treo rèm, chụp một tấm ảnh kỷ niệm trong ngôi nhà đầu tiên của mình. Nhưng chưa kịp lau đi giọt nước mắt hạnh phúc, cánh cửa đã bật mở ầm ầm.

Mẹ chồng tôi dẫn theo cả một đoàn khoảng hai mươi người họ hàng, tay xách nách mang, vừa bước vào vừa nói oang oang như thể đây là nhà của bà:

“Nhà mới là nhà chung, phải để họ hàng vào xem cho biết chứ! Con dâu phải tiếp đón chu đáo vào nhé, kẻo người ta lại bảo nhà này vô phép tắc!”

Tôi sững sờ, chết lặng ngay ngưỡng cửa. Chưa kịp phản ứng, bà đã quay sang dặn chồng tôi, giọng đầy quyền uy:

“Nam, cất chìa khóa đi, đừng có đưa cho vợ nó giữ. Nhà này là của dòng họ mình, không phải của riêng ai đâu đấy!”

Tôi cắn chặt môi, im lặng. Tôi biết rõ từng đồng trong căn hộ này từ đâu mà ra. Nhà chồng không góp nổi một xu, vậy mà giờ đây lại đến và tuyên bố quyền sở hữu như thể họ là những người ban ơn.

Nhưng tôi vẫn nhịn. Vì chồng, vì không khí gia đình, tôi đã dọn cơm, nấu nướng, rửa bát cho cả một đoàn người.

Ngày thứ hai, họ bắt đầu ở lại. Nệm và chăn được trải khắp phòng khách. Tiếng ngáy, tiếng nói chuyện râm ran đến tận nửa đêm.

Ngày thứ ba, tủ lạnh của tôi trống rỗng. Chồng bát đĩa bẩn chất cao như núi trong bồn rửa.

Ngày thứ tư, họ kéo thêm mấy người bạn của họ “qua thăm tí cho vui”. Họ mở nhạc ầm ĩ, hút thuốc lá nghi ngút ngoài ban công, tàn thuốc vương vãi khắp nơi. Căn hộ mới tinh của tôi bỗng biến thành một cái chợ ồn ào và hỗn loạn.

Đến tối hôm đó, con trai tôi – thằng bé đang phải ôn thi học kỳ – đột nhiên bị ốm. Nó ho sặc sụa, hai má đỏ bừng vì sốt. Tôi nghĩ nguyên nhân là do khói thuốc và sự ồn ào, thiếu không gian nghỉ ngơi. Tôi nhẹ nhàng đến bên mẹ chồng, đang ngồi đánh bài giữa phòng khách, và nói nhỏ:

“Mẹ ơi, nhà mình có thể nhỏ tiếng một chút được không ạ? Cháu Leo bị ốm rồi, cháu cần được yên tĩnh.”

Bà thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, chỉ hất hàm về phía tôi:

“Con cái ốm thì lo mà bế nó ra ngoài. Ở đây người lớn đang vui. Đừng có làm mất không khí.”

Khoảnh khắc đó, một nụ cười nhạt nở trên môi tôi, một nụ cười lạnh hơn cả nước đá. Tôi hiểu rồi. Tôi đã hiểu ra tất cả. Nếu tôi không làm gì, căn hộ này, ngôi nhà mà tôi đã phải đánh đổi bằng tất cả những gì mình có, sớm muộn cũng sẽ trở thành một nhà trọ miễn phí cho họ. Sự im lặng của tôi đã bị xem là sự nhu nhược. Sự chịu đựng của tôi đã bị coi là điều hiển nhiên.

Được rồi. Nếu họ muốn có một màn kịch, tôi sẽ cho họ một màn kịch đáng nhớ.


Chương Hai: Màn Kịch Hạ Màn

Tôi đã đợi. Tôi đã kiên nhẫn đợi đến ngày thứ năm.

Sáng sớm hôm đó, tôi dậy từ 5 giờ. Tôi không nấu ăn, không dọn dẹp cho họ. Thay vào đó, tôi thu dọn tất cả những “bằng chứng” về sự hỗn loạn của họ: vỏ lon bia, tàn thuốc, rác thải vương vãi. Sau đó, tôi mặc một bộ đồ tươm tất, đi thẳng lên văn phòng Ban Quản lý chung cư.

Tôi trình bày một cách bình tĩnh và rõ ràng: “Chào anh chị, tôi là chủ căn hộ 205. Mấy ngày nay, có một nhóm người lạ mặt đã tự ý tụ tập trong nhà tôi, ăn nhậu, gây ồn ào, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến các hộ dân xung quanh. Tôi đã yêu cầu họ rời đi nhưng không được. Tôi rất lo lắng về vấn đề an ninh trật tự.”

Ban Quản lý, trước lời phàn nàn của một cư dân, đã lập tức gọi bảo vệ và phối hợp với công an phường xuống kiểm tra theo đúng quy trình.

Đúng 10 giờ sáng, khi cả đoàn họ hàng đang ngồi bày tiệc rượu giữa phòng khách, chuẩn bị cho một ngày “vui vẻ” nữa, tiếng gõ cửa vang lên.

Một anh bảo vệ và hai đồng chí công an đứng ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm túc:

“Chào gia đình, ai là chủ hộ ở đây ạ? Chúng tôi nhận được phản ánh về việc có tụ tập đông người, gây mất trật tự công cộng.”

Tất cả mọi người đều ngơ ngác. Tôi bình thản đứng dậy, bước ra cửa và chìa ra bộ hồ sơ giấy tờ nhà.

“Chào các anh, tôi là chủ căn hộ này. Và chính tôi là người đã phản ánh đấy ạ. Đây là những người không được mời nhưng vẫn ở lại, làm ảnh hưởng đến hàng xóm và sinh hoạt của gia đình tôi.”

Không khí trong phòng lặng như tờ. Mẹ chồng tôi, sau vài giây sững sờ, mặt tái đi rồi chuyển sang đỏ bừng vì tức giận.

“Cô Hoa, cô nói cái gì thế hả? Đây là nhà của con trai tôi!”

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, giọng nói rắn rỏi và rõ ràng, không còn chút run rẩy nào của những ngày qua:

“Nhà của con trai mẹ thì sổ hồng phải đứng tên con trai mẹ chứ ạ. Sổ hồng đây, tên con. Toàn bộ tiền mua nhà này là do một tay con lo liệu. Mẹ còn nhớ chứ, lúc con thiếu 20 triệu hỏi vay mẹ, mẹ đã nói gì không? Mẹ sợ con không trả lãi đấy ạ. Thế nên bây giờ, mẹ muốn ở lại căn nhà này, mẹ phải xin phép con.”

Bà định gào lên cãi lại, nhưng khi một đồng chí công an xem xét giấy tờ và xác nhận thông tin của tôi là chính xác, bà chỉ biết cứng họng. Cả đoàn họ hàng, trước sự chứng kiến của chính quyền, chỉ biết lặng lẽ thu dọn đồ đạc trong sự xấu hổ. Một vài người còn lẩm bẩm khi đi ngang qua tôi:

“Con dâu bà ghê gớm thật, chẳng ra thể thống gì!”

Tôi chỉ mỉm cười, một nụ cười chiến thắng.

“Thể thống không quan trọng bằng sự tôn trọng, các bác ạ. Cháu không cần thể thống, cháu cần sự yên bình cho con cháu.”

Chiều hôm đó, căn nhà cuối cùng cũng trả lại sự yên bình vốn có của nó. Tôi đóng sầm cửa lại, bật điều hòa, và bế con trai đang ngủ thiếp đi vì mệt vào lòng. Nhìn con ngủ ngoan trên tay, tôi mới thấy mình chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.


Chương Ba: Sự Lựa Chọn

Tối hôm đó, chồng tôi về nhà. Anh không la mắng, chỉ cau mày, giọng đầy vẻ mệt mỏi và trách móc.

“Em làm to chuyện quá rồi đấy. Mẹ anh đang giận lắm, bà gọi cho anh cả buổi chiều.”

Tôi đặt con xuống giường, quay lại nhìn anh. Tôi đáp nhẹ nhàng, nhưng từng chữ như một lưỡi dao sắc bén:

“Anh à, anh phải trả lời em một câu thôi. Anh sống với mẹ, hay sống với vợ con? Nếu anh cảm thấy em sai, nếu anh thấy giận thay cho mẹ anh, cũng được thôi. Căn hộ này em sẽ bán. Em sẽ trả hết nợ cho nhà ngoại, rồi hai mẹ con em sẽ ra ngoài thuê trọ. Em đã tự mình mua được nhà, thì em cũng tự mình nuôi con được. Em chẳng còn sợ bất cứ điều gì nữa.”

Chồng tôi im bặt. Anh nhìn tôi, nhìn vào đôi mắt không còn sự cam chịu của tôi nữa. Anh nhìn quanh căn hộ, nơi mà anh không đóng góp một đồng nào nhưng lại suýt nữa để gia đình mình chiếm lấy. Anh biết tôi không nói đùa.

Đêm đó, anh đã không ngủ ở phòng cùng tôi. Anh ra phòng khách, và tôi biết, đó là không gian để anh suy nghĩ. Tôi không quan tâm anh sẽ quyết định thế nào. Bởi vì lần đầu tiên sau 15 năm, tôi đã tìm thấy sự bình yên thực sự, không phải từ một ngôi nhà, mà từ chính bản thân mình. Tôi đã học được rằng, sự im lặng chỉ nên dành cho những người xứng đáng, và lòng tốt chỉ nên trao cho những người biết trân trọng.

Ngôi nhà này, là của tôi. Và từ giờ trở đi, ai muốn bước vào, đều phải có sự cho phép của tôi.