Mẹ già 60t bụng càng ngày càng to, cả làng đổ cho ông g;óa vợ cuối xóm, ai ngờ 1 ngày xe cấp cứu ập đến

Không biết từ khi nào, người trong xóm bắt đầu xì xào:
“Bà Năm dạo này bụng cứ phình ra từng ngày, sáu mươi rồi mà còn…”
“Thấy bả hay qua nhà lão Tư góa vợ, chắc không đơn giản đâu!”
“Già rồi mà còn bày đặt… nghe nói ban đêm còn thấy ông Tư sang nhà bả!”

Những lời đồn cứ thế lan ra, từ quán nước đầu ngõ đến chợ chiều.
Ban đầu, bà Năm chỉ cười cho qua, nhưng càng ngày ánh mắt người ta nhìn bà càng khác — soi mói, khinh khỉnh, tò mò.
Ra đường, bà cúi mặt. Đi chợ, người bán hàng cũng bớt niềm nở.

Thu – con gái bà – nghe mà nóng ruột:
“Con không hiểu mẹ nữa, sao cứ qua nhà ông Tư làm gì? Người ta nói đầy cả xóm rồi đó.”
Bà Năm chỉ nói khẽ, mắt nhìn xa xăm:
“Ổng trồng rau, lưng đau, mẹ chỉ qua phụ một chút. Người ta muốn nói gì thì nói con ạ.”

Nhưng càng ngày, bụng mẹ càng to.
Thu bắt đầu thấy sợ. Nhiều đêm cô nằm trằn trọc, nghe hàng xóm thì thầm sau vách:
“Thấy chưa, bà già đó có chửa thật rồi.”

Thu lặng người. Cô không dám nhìn mẹ, không dám hỏi thẳng.
Có những buổi sáng, thấy mẹ lom khom tưới cây, tay run run, cái bụng nặng nề khiến bước đi khó nhọc… lòng Thu vừa thương vừa giận.
Cô nghĩ: Nếu mẹ thật sự làm chuyện sai trái, mình phải làm sao đối diện với thiên hạ? Với con mình?

Một chiều, cô thấy ông Tư mang sang giỏ rau, còn đứng nói chuyện với mẹ trước cổng.
Thu không chịu nổi nữa. Cô chạy ra, giật phắt giỏ rau trên tay ông Tư ném xuống đất:
“Ông thôi đi! Mẹ tôi lớn tuổi rồi, đừng để người ta nói thêm nữa!”

Bà Năm giật mình, nước mắt rưng rưng, chỉ nói được mấy chữ:
“Thu… con đừng hiểu lầm…”

Nhưng Thu quay đi, không nhìn lại.
Tối đó, bà ngồi lặng trên hiên, tay đặt lên bụng, thở dài. Gió thổi, mái tóc bạc rối tung, lẫn trong ánh đèn mờ như sương.

Ba ngày sau, bà ngất xỉu giữa sân.
Lần này, không còn ai dám đồn đoán nữa – vì chính họ là những người chứng kiến bà được đưa đi cấp cứu trong tiếng còi xe cứu thương.

Bác sĩ bước ra, giọng trầm xuống:
“Chúng tôi phải mổ gấp. Bà bị u buồng trứng khổng lồ, to như thai tám tháng.”

Cả nhà chết lặng.
Thu quỵ xuống, nước mắt trào ra. Mọi lời nói cay nghiệt, mọi ánh mắt nghi ngờ, giờ như những nhát dao đâm ngược vào tim cô.

Khi tỉnh lại, bà Năm yếu ớt mỉm cười, giọng run run:
“Mẹ biết người ta nói gì. Nhưng mẹ sợ con lo, sợ tốn kém. Ông Tư chỉ mang thuốc cho mẹ thôi, chẳng có gì xấu xa cả…”

Thu ôm lấy mẹ, vừa khóc vừa nấc:
“Con sai rồi… Con đã không tin mẹ…”

Ngoài cửa, lão Tư đứng lặng, không nói một lời. Ông chỉ đặt giỏ rau muống còn ướt sương xuống bậc thềm, rồi lặng lẽ quay đi.

Ánh nắng cuối ngày hắt lên khuôn mặt nhăn nheo của bà Năm.
Cái bụng từng bị người ta đồn đoán, giờ chỉ còn lại vết sẹo – chứng nhân cho lòng nhân hậu, sự nhẫn nhịn và tình mẹ bao la.