“Sáu người em khăn gói về quê, lòng đầy hy vọng về một phần thừa kế từ mảnh đất trị giá 60 tỷ. Nhưng khi rời đi, họ chẳng mang được gì ngoài sự im lặng của người anh cả… và một sự thật khiến ai cũng sững sờ.”
Tại xã Tân Lộc, huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long – một vùng quê yên bình với ruộng lúa, con rạch nhỏ và giọng nói đặc sệt Nam Bộ – sống một gia đình đông con, nổi tiếng một thời vì ông Lâm – chủ nhà – là người đầu tiên trong vùng làm giàu nhờ trồng cam sành.
Ông Lâm có bảy người con:

Anh cả là Lâm Văn Hùng, năm nay đã ngoài 50, là người duy nhất ở lại quê nhà, sống trên mảnh đất tổ tiên rộng hơn 5.000 mét vuông.
Sáu người em là Lan, Hà, Tuấn, Phúc, Duyên, và Long, đều lên thành phố lập nghiệp, mỗi người mỗi cảnh, người khá giả, người vẫn còn chật vật.
Sau khi vợ chồng ông Lâm qua đời, chỉ để lại một di nguyện miệng:
“Mảnh đất là của chung, khi nào cần thì anh em thương lượng chia nhau, không được tranh chấp.”
Không có di chúc giấy tờ, chỉ có lời nói. Mọi chuyện tưởng sẽ êm xuôi… cho đến khi có người gạ mua mảnh đất đó với giá 60 tỷ đồng.
Tin mảnh đất được định giá 60 tỷ như luồng điện xẹt qua các nhóm chat gia đình. Sáu người em, dù xa quê lâu năm, liền khăn gói về quê gặp Hùng, bàn chuyện chia đất.
Ngồi dưới mái hiên nhà ngói cũ kỹ, nơi từng là tổ ấm của cả gia đình, cuộc họp gia tộc bắt đầu với đầy hy vọng và một chút lo âu. Ai cũng nghĩ việc chia đều là hợp lý. Nhưng Hùng chỉ im lặng, rót nước, rồi cuối cùng nói một câu khiến không khí như đông lại:
“Đất này đứng tên tao, cha mẹ đã chuyển nhượng cho tao từ năm 2015 rồi.”
Cả sáu người em chết lặng.
Lan – chị thứ hai – lên tiếng đầu tiên, giọng run run:
“Anh nói gì vậy? Ba má nói rõ là đất để chia. Ai cũng nghe mà…”
Hùng đi vào nhà, lục tủ lấy ra sổ đỏ. Đúng như anh nói, giấy chứng nhận quyền sử dụng đất mang tên Lâm Văn Hùng, được cấp cách đây đúng 10 năm.
Tuấn, người em trai làm kế toán ở Bình Dương, trầm giọng:
“Nhưng sao tụi em không biết chuyện này? Hồi đó có ai ký nhượng quyền đâu?”
Hùng thở dài:
“Tao ở đây, tao chăm ba má, lo hương khói, đất đai, ruộng vườn. Mấy đứa đi hết, có đứa mấy năm không về. Lúc ba còn khỏe, ổng nói muốn chuyển cho tao đứng tên để tiện làm giấy tờ, canh tác. Ổng dắt tao ra xã làm.”
Mọi người bắt đầu bàn tán, nghi ngờ. Nhưng không ai có bằng chứng ngược lại.
Phúc – giáo viên dạy văn – bắt đầu nhớ lại:
“Ngày đó ba gọi điện cho em, nói mảnh đất để lại cho các con. Em còn nhắn lại ‘ba cứ để anh Hùng giữ giấy, tụi con không tranh giành gì đâu’…”
Hà – người em gái sống ở TP.HCM – thì kể rằng ba từng nói “có gì cũng phải chia đều”, nhưng lại không thấy giấy tờ nào về chuyện đó.
Duyên khóc:
“Ba má mà biết chuyện này chắc buồn lắm. Đất là đất tổ. Mình chia đều, mỗi người một ít, đâu phải không có đạo lý…”
Hùng lúc này vẫn im lặng. Rồi anh nói:
“Tao không có ý bán. Cũng không có ý chia. Ai cần tiền thì tao cho mỗi người 100 triệu. Còn đất này, tao giữ.”
Cả sáu người em chết lặng lần thứ hai.
Cuộc họp kết thúc trong im lặng và nước mắt. Những cái bắt tay gượng gạo, những ánh mắt né tránh.
Tối hôm đó, trong nhà Hùng chỉ còn anh một mình, thắp nhang trước bàn thờ cha mẹ.
Lan, Tuấn, Phúc, Duyên, Hà, Long – tất cả rời quê trong câm lặng. Không ai cãi nhau, không ai thưa kiện. Nhưng cũng không còn tình cảm như trước.
Trên chiếc xe trở lại Sài Gòn, Lan ngồi cạnh cửa sổ, nhìn về phía ruộng lúa, khẽ nói:
“Mất một mảnh đất, không đau bằng mất một gia đình.”
Hà Nội – Hai tuần sau.
Linh đứng trước cổng tòa nhà Trantek Việt Nam. Bộ vest nhã nhặn cô đang mặc là lần đầu tiên trong đời cô mua đồ công sở thực sự. Đã hai tuần kể từ buổi nói chuyện với ông Dũng, hai tuần cô được trải nghiệm một thế giới hoàn toàn khác — thế giới của những cuộc họp đa quốc gia, những bản hợp đồng xuyên lục địa, và những bí mật không bao giờ xuất hiện trên truyền thông.
Từ một cô sinh viên vừa học vừa làm thêm để kiếm tiền đóng học phí, Linh giờ đây là trợ lý dự án quốc tế của Trantek tại Hà Nội, trực tiếp phụ trách kết nối với thị trường Nga và Đông Âu. Nhưng quan trọng hơn hết, sự xuất hiện của cô đang khiến nhiều người trong công ty bối rối. Vì không ai hiểu, một cô gái trẻ, không bằng cấp chuyên ngành công nghệ, lại được chính ông Dũng đích thân đưa vào phòng họp chiến lược.
— “Chúng tôi cần bản dịch ngay. Văn bản pháp lý từ phía đối tác Ukraina có những thuật ngữ phức tạp.” – một người trong nhóm pháp lý nói.
Linh nhẹ nhàng gật đầu, tay gõ bàn phím nhanh như gió. Bản dịch không chỉ chính xác mà còn linh hoạt, phản ánh đúng tinh thần luật pháp hai bên. Khi cô giải thích rõ từng điểm mấu chốt khiến các đối tác hay hiểu nhầm, cả phòng họp đều bất ngờ.
Ông Dũng mỉm cười. Ông đã đúng. Cô gái này không phải chỉ biết tiếng Nga. Cô sống trong ngôn ngữ đó, như một phần máu thịt của mình.
Sau buổi họp, ông Dũng mời Linh đi ăn trưa. Lần đầu tiên, ông hỏi:
— “Em học tiếng Nga từ khi nào vậy?”
Linh im lặng vài giây, rồi nói chậm rãi:
— “Thật ra… em sinh ra ở Nga. Mẹ em là người Việt, du học sinh cũ, kết hôn với một người Nga gốc Ukraina. Em sống ở Saint Petersburg tới năm 12 tuổi. Sau đó ba em qua đời trong một tai nạn, mẹ đưa em về Việt Nam. Từ đó em chưa quay lại Nga lần nào.”
Ông Dũng gật đầu chậm rãi. Nhiều mảnh ghép bắt đầu ăn khớp trong đầu ông. Sự tự tin, vốn ngôn ngữ phong phú, phong thái khi nói chuyện — tất cả không thể chỉ đến từ học hành ở đại học.
Linh tiếp tục:
— “Em giữ liên lạc với vài người bên đó, cả bạn bè lẫn người thân. Gần đây một người chú em ở Kharkov bị điều tra vì liên quan đến chuyển tiền xuyên biên giới. Em phải hỗ trợ phiên dịch và giúp kết nối với luật sư. Cuộc gọi hôm đó… là từ người nhà.”
Ông Dũng ngồi trầm ngâm. Đôi khi, những con người tưởng chừng bình thường lại mang trong mình những câu chuyện phức tạp hơn bất kỳ hồ sơ nào.
Không lâu sau, một cơ hội – cũng là thử thách – đến với Linh.
Trantek chuẩn bị ký một thỏa thuận lớn với một đối tác ở Moscow. Nhưng trong nội bộ phía đối tác, có tranh cãi gay gắt về một điều khoản chuyển giao công nghệ. Phía Nga yêu cầu họp mặt trực tiếp với người hiểu văn hóa lẫn ngôn ngữ. Ông Dũng quyết định đưa Linh đi cùng, bất chấp sự ngạc nhiên của nhiều lãnh đạo cấp cao.
Chuyến bay tới Moscow trong tuyết trắng không chỉ là lần trở lại nước Nga sau gần mười năm của Linh, mà còn là bước ngoặt của đời cô.
Linh mặc vest màu xám tro, tóc búi gọn, khuôn mặt điềm tĩnh. Khi bước vào phòng, những người Nga già dặn ban đầu còn bán tín bán nghi. Nhưng khi cô mở miệng chào bằng giọng Nga miền Bắc cổ điển — thứ phát âm ngày càng hiếm ở thế hệ trẻ — cả phòng như sững lại.
Cô không chỉ là người dịch. Cô là cầu nối. Mỗi khi hai bên bắt đầu căng thẳng, cô lại khéo léo đưa vào một câu chuyện về văn hóa Nga – Việt, một câu tục ngữ hay một ví dụ thân quen. Không khí bớt căng, bản thỏa thuận tiến triển nhanh chóng.
Đến cuối cuộc họp, giám đốc phía Nga bắt tay ông Dũng và nói:
“Cô gái này không chỉ hiểu ngôn ngữ, cô ấy hiểu chúng tôi. Ông may mắn có được cô ấy.”
Thỏa thuận được ký. Ông Dũng quyết định công bố chính thức về vai trò mới của Linh: Phó giám đốc phụ trách kết nối thị trường Đông Âu — một chức danh chưa từng có trong tập đoàn.
Linh bước ra khỏi văn phòng, nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài đường. Cô vẫn là cô gái nhỏ nhắn từng bưng cà phê trong quán Gió Nhẹ. Nhưng giờ đây, cô đã đứng giữa ngã ba của hai thế giới — và mở được cánh cửa mà cô không nghĩ đời mình có thể chạm tới.
Không ai ngờ một cuộc gọi bằng tiếng Nga lại thay đổi vận mệnh của một cô phục vụ bình thường. Và cũng không ai ngờ, một tỷ phú Việt lại tìm thấy ngọc quý trong một quán cà phê nhỏ bé giữa lòng Hà Nội. Cuộc sống luôn có những khúc ngoặt lặng lẽ nhưng đầy ngoạn mục — chỉ chờ người dũng cảm bước vào.