Đại gia của xóm thuê nguyên một kho lạnh để cất 5 tấn cá khô mua ngoài biển, ông dặn người nhà trông kỹ càng không cho ai vào suốt 3 năm trời

Đại gia Phan Văn Lược – giàu nhất xóm Trên – nổi tiếng là người kín tiếng và có phần lập dị. Ba năm trước, sau chuyến đi biển dài ngày, ông bất ngờ mua về trọn 5 tấn cá khô rồi thuê người xây hẳn một kho lạnh riêng, gắn ba lớp khóa, tường đổ bê tông dày. Ông dặn người nhà:

“Ba năm! Tuyệt đối không ai được mở. Nếu tôi không cho phép, đừng động vào… kẻo mang họa.”

Cả xóm đồn ầm lên: hoặc ông trữ hàng đầu cơ, hoặc có vàng bạc giấu trong đó. Nhưng người nhà thì chưa ai dám hé môi.

Mãi đến tháng 9 năm nay, ông Lược phát hiện ung thư gan giai đoạn cuối. Cả họ bấn loạn, vợ con khóc ngất. Trong lúc đang chuẩn bị đưa ông đi viện tuyến trên, một người bạn lâu năm dẫn một ông thầy cúng có tiếng ở Nam Định đến, bảo rằng phải xem “điềm âm” trước.

Vừa bước vào nhà, chưa kịp cởi áo, thầy cúng đã xanh mặt, tay run run:

“Đại họa treo lơ lửng trên đầu nhà này rồi… Trong sân đang chôn oán khí. Mà cái oán khí ấy nằm ở nơi các người vẫn tưởng là tài sản.”

Vợ ông Lược thảng thốt hỏi phải làm sao. Thầy chỉ tay thẳng ra cửa sau:

“Cái kho lạnh. Mở ra ngay lập tức, nếu không… một người đi thì bốn người còn lại cũng chẳng yên thân.”

Mọi người tái mét. Ngay cả ông Lược, đang yếu lắm, cũng mở mắt. Ông lắp bắp:

“Không được mở… chưa đủ ba năm…”

Nhưng thầy lắc đầu:

“Không mở hôm nay thì không còn cơ hội nữa.”

Gia đình thở gấp. Hai người con trai run rẩy lấy chìa khóa, bước đến trước kho lạnh. Ổ khóa đã hoen rỉ vì mấy năm không đụng đến. Vừa mở cánh cửa, một luồng khí lạnh buốt phả ra, nhưng cái mùi tỏa ra mới khiến mọi người chết đứng — không phải mùi cá, mà là mùi tanh của máu pha lẫn hôi thối như xác chết.

Người con dọi đèn pin vào.

Và rồi… hét thất thanh.

Trong kho, 5 tấn cá vẫn xếp đó, nhưng ở giữa chất cá là một hàng dài hơn chục cái bao tải màu đen, được buộc dây thừng đỏ, trên mỗi bao vẽ bùa lạ ngoằn ngoèo. Một bao đã rách ở đáy, để lộ… một mảnh xương người.

Mọi người tái mét, ngã nhào ra sau. Thầy cúng thở dài:

“Tôi biết mà… đây không phải cá. Đây là vật trấn oán. Và ông chủ nhà… đã phạm vào điều đại kỵ.”

Vợ ông Lược khóc thét:

“Ông ấy trấn cái gì trong nhà tôi? Sao lại có… xương người?”

Thầy chắp tay, giọng trầm xuống:

“Để trừ vận hạn cho gia đình, ông ấy đã nghe lời một thầy xấu:
Mua cá từ ngoài biển về để che mắt, rồi trong đêm đem chôn hài cốt của những người chết đường chết chợ vào giữa đống cá – gọi là ‘mượn mạng đổi vận’.
Nhưng người chết oán quá nặng… không những không giúp được, mà còn quay lại ‘xin mạng’ của chính gia đình này.”

Cả nhà đồng loạt quay sang nhìn ông Lược. Ông khóc, giọng đứt quãng:

“Tôi chỉ… muốn giữ của cho con… đã cảnh báo là không được mở…”

Thầy cúng nghiêm giọng:

“Không mở thì ông đi trước. Nhưng mở rồi… trong ba ngày nữa, phải giải toàn bộ số xương này, nếu không oán hồn không rời khỏi được, sẽ kéo theo cả nhà xuống theo.”

Cả xóm nghe tin kéo đến xem, ai cũng sợ xanh mặt.

Nhưng twist lớn nhất nằm ở chỗ…
Khi thầy và người nhà chuyển từng bao xương ra, đến cái bao cuối cùng, một người thợ lỡ tay làm rơi. Từ bên trong rơi ra một chiếc vòng bạc, khắc tên một đứa bé… chính là tên con trai út của ông Lược, mất tích cách đây 11 năm khi gia đình lên thành phố, chưa từng tìm được thi thể.

Vợ ông Lược khuỵu xuống, úp mặt khóc nghẹn:

“Ông… đã giấu tôi những gì…?”

Ông Lược run bần bật, môi mấp máy:

“Tôi… tôi chỉ muốn… giữ nó lại bên mình…”

Và ngay khi câu nói vừa dứt, cả kho lạnh chợt tắt điện, một cái bóng nhỏ xíu lướt vụt qua cửa, và tiếng trẻ con vọng lên:

“Bố… đem con đi đâu vậy…?”