Chỉ vì trót cho cháu ăn kem trong lúc cháu đang ho mà con rể khó chịu ra mặt với tôi

Buổi chiều hôm ấy, căn nhà phố yên tĩnh đến lạ. Chiếc đồng hồ treo tường cứ tích tắc lạnh lùng, tách biệt hẳn với khung cảnh náo nhiệt ngoài phố. Người đàn ông ngồi trong phòng khách, trên tay là tách trà đã nguội, ánh mắt đăm đăm nhìn ra ban công nơi mấy chậu lan đang lặng lẽ rũ xuống vì quên tưới nước.

Từ sáng đến giờ, không khí trong nhà nặng nề như một tấm rèm nhung dày. Người đàn ông ấy — tên là Quân — vừa trải qua một cuộc “va chạm nhỏ” trong gia đình, nhưng dư âm thì lại quá lớn so với những gì anh tưởng.

Hôm đó, chỉ là một buổi chiều bình thường. Quân về nhà sớm hơn thường lệ. Anh vốn kỹ tính, luôn sắp xếp giờ giấc ăn ngủ cho con trai theo đồng hồ sinh học “chuẩn khoa học” đến từng phút. Vậy mà khi mở cửa bước vào, anh đã thấy cảnh tượng khó chịu nhất: ông bố vợ, dáng người gầy gò, đôi bàn tay chai sạn, đang ngồi bệt dưới sàn nhà, tay cầm que kem ốc quế, cười hồn hậu khi nhìn thằng bé con ngấu nghiến.

Quân giận dữ.

— Bố không biết là thằng bé đang ho sao? Ai cho phép cho nó ăn kem?

Ông lặng im, nụ cười lặng lẽ tắt hẳn trên môi.

Không đợi ông giải thích, Quân lạnh lùng:
— Bố về quê đi. Tôi không muốn chuyện thế này lặp lại.

Ông lặng lẽ thu dọn đồ đạc vào chiếc túi vải cũ kỹ, ánh mắt nhìn con trai ngoại một lần nữa, sâu thẳm như lần cuối. Không một lời trách móc, không một câu thanh minh. Chuyến xe khách chiều muộn đã chở ông đi, giữa lòng thành phố lạnh lẽo.

Năm ngày sau, vợ Quân — Thảo — trở về từ chuyến công tác dài. Vừa đặt chân vào nhà, cô đã thấy sự trống vắng đến kỳ lạ. Không có tiếng cười của bố, không có mùi canh cải nấu dở từ bàn bếp, không có bóng dáng người cha già ngồi quạt mát ngoài ban công mỗi chiều.

Thảo chậm rãi hỏi chồng:
— Bố đâu rồi?

Quân lảng tránh ánh mắt vợ, lạnh nhạt:
— Tôi bảo bố về quê.

— Vì sao?

Quân ngập ngừng một chút, nhưng rồi vẫn thẳng thắn:
— Vì ông vô trách nhiệm. Cho thằng bé ăn kem lúc nó đang ho. Em cũng biết, sức khỏe thằng bé là ưu tiên hàng đầu.

Thảo không nói gì. Đôi mắt cô trầm xuống, một khoảng lặng kéo dài đến nghẹt thở.

Ngày hôm sau, Thảo dậy sớm hơn mọi ngày. Cô không nấu bữa sáng như thường lệ, cũng không gọi chồng dậy. Lặng lẽ thay đồ, cô bế con trai, dắt xe ra khỏi nhà.

Quân tỉnh dậy, thấy căn nhà trống trải lạ thường. Không tiếng nói, không tiếng cười, thậm chí bữa sáng cũng không còn. Anh cau mày, mở điện thoại gọi vợ. Đầu dây bên kia chỉ có tiếng tút dài lạnh lẽo.

Đến trưa, anh bắt đầu bồn chồn. Chiều xuống, lòng anh chộn rộn như có lửa đốt. Thằng bé đâu rồi? Vợ anh đâu rồi?

Đêm, nhà vẫn trống.

Anh lục tìm Facebook của vợ — nơi mà bình thường anh chẳng buồn quan tâm. Và rồi anh chết lặng.

Trang cá nhân của Thảo vừa đăng một bức ảnh: Ông cụ già, ngồi bên bậc thềm gạch cũ kỹ của căn nhà mái ngói đỏ au ở quê, đang cười rạng rỡ ôm lấy thằng bé con trong vòng tay gầy guộc. Dưới bức ảnh là dòng chữ ngắn gọn, lạnh lùng mà đau thắt:

“Có những người khi còn ở bên, ta chỉ thấy họ là gánh nặng. Đến khi họ rời xa, mới hiểu đó là chốn bình yên cuối cùng của đời mình.”

Bình luận phía dưới đã tràn ngập những lời an ủi, đồng cảm, thậm chí trách móc người chồng “vô tâm”, “độc đoán”, “chỉ biết lý thuyết nuôi dạy trẻ con mà quên mất sự ấm áp của gia đình”.

Quân lặng người. Lần đầu tiên anh cảm thấy thế giới mạng như một chiếc gương phản chiếu trần trụi sự ích kỷ của chính mình.

Sáng hôm sau, Thảo gọi điện về. Giọng cô bình thản, không trách móc, cũng chẳng oán hờn:

— Em và con ở lại quê một tuần. Bố không khỏe lắm. Em nghĩ, con cần được gần ông thêm một thời gian.

Quân lặng im. Cổ họng anh nghẹn đắng.

Chiều hôm đó, anh một mình về quê, không báo trước. Chiếc xe dừng lại trước con đường đất đỏ, nơi những rặng tre già lặng lẽ rì rào trong gió. Anh bước vào nhà, thấy ông đang ngồi vá lại chiếc áo cũ, thằng bé ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn bàn tay gầy guộc ấy luồn từng đường kim mũi chỉ.

Ông ngẩng lên nhìn Quân, ánh mắt không trách, không giận, chỉ có sự yên tĩnh đến lạ.

Quân cúi đầu thật thấp:
— Con… xin lỗi.

Ông lặng lẽ cười, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

— Không sao. Làm bố, làm ông… cũng chỉ mong con cái mình tốt hơn mình. Nhưng nhớ này, trẻ con không chỉ lớn lên bằng sức khỏe. Chúng cần cả nụ cười.

Quân ngồi xuống bên cạnh, lần đầu tiên trong đời anh nhận ra, đôi bàn tay đã cũ ấy từng gánh cả cuộc đời vợ anh — người phụ nữ luôn bao dung anh vô điều kiện.

Trên đường về, Quân ghé vào siêu thị mua một hộp kem. Anh không ăn, chỉ lặng lẽ đặt lên bàn, nơi thằng bé vẫn hay ngồi.

Tối hôm ấy, Thảo gọi điện. Giọng cô dịu dàng:
— Hôm nay thằng bé ăn kem. Bố cười vui lắm.

Quân mỉm cười, giọng trầm xuống:
— Mai anh lên đón em và con. Bố… bố có muốn lên cùng không?

Thảo lặng im một lúc rồi nhẹ nhàng:
— Chuyện đó, anh phải hỏi bố.

Chiều hôm sau, khi Quân xuống xe mở cổng nhà, anh thấy ông đã ngồi đó, tay cầm một túi đồ lỉnh kỉnh. Thấy Quân, ông đứng dậy, vẫn là dáng người gầy gò ấy, nhưng nụ cười đã trở lại:

— Lần này, bố lên nhưng không ở nhà đâu. Ở nhà trọ gần trường thằng bé, tiện đưa đón. Bố sợ phiền các con.

Quân bối rối:
— Bố ở đâu cũng được, nhưng xin bố… đừng đi nữa.

Ông chỉ cười, không trả lời.

Một tuần sau, khi bạn bè đến nhà chơi, Quân đứng dậy, mở tủ lạnh lấy kem. Thằng bé con reo lên, mắt sáng rực.

Bạn anh ngạc nhiên:
— Thằng bé đang ho mà anh cũng cho nó ăn kem à?

Quân chỉ cười, xoa đầu con:
— Có những niềm vui, nếu không cho nó nếm, nó sẽ không bao giờ biết ngọt là gì.

Ngoài ban công, ánh chiều rơi xuống nhẹ như tơ, phủ lên giàn lan những vệt nắng cuối ngày.

Và rồi, đôi khi Quân tự hỏi:
Phải chăng có những lúc, chúng ta mải mê giữ gìn sức khỏe đến mức quên mất trái tim cũng cần được sưởi ấm bằng những điều giản dị nhất?