1.
Mưa tầm tã. Đêm Sài Gòn đặc quánh mùi khói xăng và hơi ẩm.
Hạnh co ro dắt chiếc xe đạp cũ nát vào hầm gửi xe của siêu thị “An Phú Mart”. Hai bàn tay run lên vì lạnh, nhưng thật ra là vì một nỗi run khác – nỗi sợ.
Chị đã nghĩ rất nhiều. Đã tự nhủ hàng trăm lần rằng mình không được phép làm điều này. Nhưng rồi, mỗi lần nhìn đứa con gái 5 tuổi nằm co quắp trong căn phòng trọ rò rỉ nước, tay ôm bụng đói, Hạnh lại thấy lòng mình như vỡ thành trăm mảnh.
Hơn một tháng chị thất nghiệp. Người ta cắt giảm nhân sự. Cái quán ăn nơi chị rửa bát đóng cửa. Tiền trọ còn đúng 5 ngày nữa phải đóng. Con bé Ly ho từng đêm vì thời tiết ẩm thấp. Những bữa cơm chỉ còn cơm trắng chan nước mắm pha loãng.
Hạnh biết chị không phải người xấu. Nhưng người xấu hay không, đôi khi chỉ cách nhau một cái ngưỡng tuyệt vọng.
Hôm nay, chị quyết định trộm.
Không nhiều. Chỉ vài gói mì, vài hộp sữa, chai dầu ăn nhỏ. Thứ chị cần là thức ăn cho con, không phải cho mình.
Hạnh bước vào siêu thị, đầu cúi gằm. Ánh đèn sáng trưng khiến chị cảm thấy mọi bước chân đều bị soi chiếu. Mùi bánh mì nướng thơm lừng khiến dạ dày chị quặn lên đau thắt.
Mỗi tiếng tít tít ở quầy tính tiền phía xa đều như cứa thẳng vào tai. Chị sợ đến mức tay lạnh toát. Nhưng nhớ đến đứa con đang sốt nhẹ ở phòng trọ, chị cắn môi, đẩy chiếc giỏ vào sâu hơn.
Mấy gói mì được nhét vào lớp áo khoác rộng. Một hộp sữa bé xíu giấu vào túi quần. Rồi chai dầu ăn, chị luống cuống nhét vào trong áo, cảm giác lạnh ngắt chạm vào da khiến chị rùng mình.
Tim đập thình thịch.
Chị cúi mặt, tiến nhanh về phía cửa ra.
Chỉ còn 5 mét.
3 mét…
1 mét…
– Cô gì ơi, làm ơn đứng lại.
Tiếng gọi trầm thấp vang lên sau lưng.
Chân Hạnh mềm nhũn. Cánh tay lạnh ngắt của bảo vệ đặt lên vai chị. Trong giây lát, chị muốn ngất đi ngay tại đó.
– Cô bỏ đồ trong người ra cho tôi kiểm tra. – Bảo vệ nghiêm giọng.
Hạnh run rẩy. Mồ hôi chảy xuống lưng trong khi trời đang mưa lạnh.
– Tôi… tôi xin lỗi… tôi không có ý… Con tôi… – chị cố giải thích trong hơi thở đứt quãng.
Bảo vệ không nói thêm, chỉ dẫn chị vào phòng quản lý.
Cửa đóng lại. Không gian nhỏ lạnh ngắt. Trên ghế đối diện là một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt sắc lạnh.
Ông nhìn thoáng qua đống đồ Hạnh lấy được – bốn gói mì, hai hộp sữa trẻ em, một chai dầu ăn.
– Cô định giải thích sao? – Ông không nhìn chị, chỉ nói đều đều.
Hạnh muốn khóc nhưng cổ họng nghẹn cứng.
– Tôi… không còn tiền… Con tôi đang bệnh… Tôi xin trả lại. Tôi xin…
– Ai cũng có lý do. – Ông cắt ngang. – Nhưng ăn trộm vẫn là ăn trộm.
Nước mắt trào ra.
– Tôi biết… tôi xin lỗi…
Hạnh cúi gập người, hai tay ôm lấy khuôn mặt ướt nhòe. Cả cuộc đời chị chưa từng làm điều trái lương tâm như hôm nay. Cái nghèo không đáng sợ, cái đói cũng không. Chỉ có cảm giác nhục nhã và bất lực này đang nghiền nát chị.
Người đàn ông nhìn chị vài giây, rồi đứng dậy.
– Lấy hết đồ ra khỏi người.
Hạnh run rẩy mở áo khoác. Một tấm vải gói nhỏ rơi xuống nền gạch, bị hơi nước thấm ướt.
Người đàn ông nhìn thấy, khựng lại.
– Cái gì đây?
Hạnh hoảng hốt cúi xuống nhặt. Nhưng ông đã nhặt nhanh hơn.
Một lớp vải cũ sờn, bên trong là một tấm thẻ căn cước của một người đàn ông đã mất, kèm theo mảnh giấy ghi địa chỉ bệnh viện và dòng chữ nguệch ngoạc: “Nếu có ai nhặt được, xin báo giúp. Con tôi muốn tìm ba.”
Đó là di vật duy nhất của chồng chị – người mất trong vụ tai nạn giao thông khi chạy xe ôm.
Người đàn ông siêu thị nhìn tấm thẻ, rồi nhìn chị.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Ánh mắt ông từ lạnh như băng chuyển thành ngỡ ngàng, rồi chậm rãi mềm xuống.
– Chồng cô… đã mất? – Giọng ông trầm xuống.
Hạnh gật đầu, không còn sức để nói.
Một khoảng lặng dài.
Người đàn ông đặt tấm di vật xuống bàn, thở dài. Ánh mắt ông dừng lại trên nét mặt hốc hác của Hạnh, đôi bàn tay nứt nẻ vì lao động, và những món đồ rẻ tiền mà chị liều mình đánh đổi cả danh dự để lấy.
Rồi ông nói:
– Cô tên gì?
– Dạ… Hạnh…
– Hạnh, tôi không muốn báo công an. Nhưng cô không thể sống mãi như thế này.
Ông mở ngăn kéo, lấy ra phong bì dày cộp.
Hạnh hoảng hốt lùi lại:
– Tôi… tôi không nhận đâu… Tôi xin lỗi… tôi…
– Cô cầm đi đã. – Ông ngắt lời, đặt phong bì vào tay chị. – Trong đó có 50 triệu. Tôi tặng cô. Không điều kiện.
Hạnh sững sờ. Người chị run bắn như điện giật.
– Không… không được… tôi… tôi không dám…
– Tôi nhìn thấy bức ảnh tấm thẻ này. – Ông nói nhỏ. – Hồi nhỏ, mẹ tôi cũng từng đi xin gạo cho chúng tôi. Tôi biết cảm giác đó. Cô lấy đi. Để nuôi con. Để không phải cúi mặt nữa.
Hạnh òa khóc. Không phải tiếng khóc nức nở, mà là tiếng khóc nghẹn như đứt cả ruột gan.
– Tại sao… tại sao chú tốt với tôi như vậy…
– Vì tôi không muốn con gái cô lớn lên mà mất niềm tin vào người lớn.
Rồi ông lấy tờ giấy, viết gì đó rất nhanh.
– Đây là địa chỉ chi nhánh siêu thị đang tuyển nhân viên thu ngân và phụ kho. Lương không cao nhưng ổn định. Nếu cô muốn, mai đến gặp tôi.
Hạnh gục đầu, bàn tay siết chặt phong bì đến trắng bệch.
– Tôi… tôi cảm ơn… cảm ơn chú…
Người đàn ông chỉ nhẹ nhàng đáp:
– Về với con bé đi. Nó cần mẹ hơn chuyện này.
2.
Hạnh trở về phòng trọ trong cơn mưa đã ngớt. Chiếc phong bì như phát sáng trong túi áo. Con bé Ly đang ngủ, gương mặt ốm yếu hồng lên vì sốt.
Chị ngồi xuống cạnh nó, đặt bàn tay lên trán con.
– Mẹ xin lỗi… – chị thì thầm, nước mắt rơi lên mái tóc tơ mỏng manh.
Nhưng lần đầu tiên sau nhiều tháng, chị khóc không phải vì tuyệt vọng.
Mà vì biết rằng cuộc đời vẫn còn những con người tử tế.
3.
Một tháng sau, Hạnh đã có việc làm tại siêu thị “An Phú Mart”. Chị đi làm đúng giờ, chăm chỉ, không bao giờ xin nghỉ. Con bé Ly khỏi bệnh, đi học lại, trông ngoan và rạng rỡ hơn.
Một buổi chiều, khi Hạnh tan ca, người chủ siêu thị gọi chị vào phòng.
– Cô làm tốt lắm. Tôi tăng ca cho cô thêm hai tiếng mỗi ngày. Cố gắng nhé.
Hạnh khẽ cúi đầu:
– Dạ… tôi sẽ cố.
Người đàn ông mỉm cười:
– Không cần cố đến mức tuyệt vọng nữa. Giờ cô ổn rồi.
Hạnh mỉm cười – nụ cười trọn vẹn đầu tiên sau nhiều năm.
Một nụ cười của người từng ở đáy sâu tuyệt vọng, nay đã nhìn thấy ánh sáng.
4.
Có nhiều lý do khiến một người làm điều sai. Nhưng đôi khi, chỉ một chút tử tế đủ để cứu lại cả cuộc đời họ.
Và 50 triệu hôm ấy không chỉ cứu hai mẹ con Hạnh.
Nó cứu cả niềm tin của họ vào nhân gian.













