Sau một trận cãi vã nảy lửa về chuyện tiền bạc, Hạnh vợ tôi, giận dữ xách chìa khóa xe và lao ra khỏi nhà. Cô ấy không nói một lời, chỉ để lại tiếng cửa sầm mạnh và ánh mắt đầy tổn thương. Tôi nghĩ cô ấy chỉ đi đâu đó cho khuây khỏa, như thường lệ, nên không quá lo lắng. Nhưng đến tối, khi kim đồng hồ nhích dần sang con số 10, Hạnh vẫn chưa về. Điện thoại reo liên hồi, nhưng cô ấy không bắt máy. Lo lắng dâng lên, tôi quyết định đi tìm.
Tôi lái xe qua những con đường quen thuộc, nơi Hạnh thường ghé khi buồn: quán cà phê góc phố, công viên nhỏ gần nhà, nhưng không thấy bóng dáng cô đâu. Cuối cùng, tôi nhớ ra căn hộ của Tuấn, anh trai tôi, nơi Hạnh đôi khi đến tâm sự khi chúng tôi cãi nhau. Tuấn luôn là người hòa giải, một người anh cả điềm tĩnh mà cả hai chúng tôi tin tưởng.

Khi đến khu chung cư, tôi phát hiện chiếc xe của Hạnh đỗ gần đó, dưới ánh đèn đường mờ ảo. Lòng tôi nhẹ nhõm, nghĩ rằng cô ấy chỉ đang tìm một nơi để trút bầu tâm sự. Nhưng khi tiến lại gần, một cảnh tượng khiến tim tôi như ngừng đập: Hạnh và Tuấn đang ở ghế sau xe, thân mật, cười nói vui vẻ, tay trong tay. Tôi đứng chết lặng, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Đau đớn hơn, tôi thấy mẹ tôi ngồi im lặng ở ghế lái, ánh mắt bà trống rỗng, như đang chứng kiến một bi kịch mà bà không thể ngăn cản.
Tôi gào lên, đập mạnh vào cửa kính. Hạnh giật mình, quay ra, khuôn mặt tái nhợt. Tuấn vội mở cửa xe, cố giải thích, nhưng tôi không nghe nổi. “Tại sao? Tại sao lại là anh?” tôi hét lên, nước mắt trào ra. Mẹ tôi bước xuống xe, giọng run rẩy: “Con bình tĩnh, mọi chuyện không như con nghĩ đâu…”
Tôi cười cay đắng, không muốn nghe thêm lời nào. Nhưng Hạnh nắm tay tôi, đôi mắt cô đỏ hoe. “Anh hiểu lầm rồi,” cô nói, giọng nghẹn ngào. “Hôm nay là sinh nhật mẹ. Em và Tuấn muốn tạo bất ngờ cho mẹ, nhưng mẹ phát hiện ra kế hoạch. Mẹ nhất quyết đòi đi cùng để xem bọn em chuẩn bị gì.”
Tôi sững sờ. Sinh nhật mẹ? Tôi đã quên mất. Hạnh tiếp tục, “Bọn em đang diễn lại cảnh cầu hôn của bố mẹ ngày xưa, để mẹ nhớ lại những ngày hạnh phúc. Em muốn mẹ vui, muốn cả nhà mình đoàn tụ như trước.”
Tuấn gật đầu, chỉ vào một chiếc hộp nhỏ trên ghế sau. “Đây là món quà mẹ luôn muốn: một chiếc vòng cổ giống hệt cái bố tặng mẹ năm nào. Bọn anh đang cố làm mẹ cười, nên mới diễn cảnh thân mật đó.”
Mẹ tôi bước tới, đặt tay lên vai tôi. “Mẹ đã nghi ngờ Hạnh và Tuấn từ lâu, vì thấy hai đứa hay gặp nhau. Nhưng hôm nay mẹ hiểu ra, tất cả chỉ là vì mẹ. Con đừng trách Hạnh, nó yêu con nhiều lắm.”
Tôi nhìn Hạnh, nhìn Tuấn, rồi nhìn mẹ. Cơn giận trong tôi tan biến, thay vào đó là cảm giác xấu hổ và ân hận. Tôi đã để sự nghi ngờ che mờ tình yêu và niềm tin dành cho người mình yêu nhất. Dưới ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm, tôi ôm Hạnh thật chặt, thì thầm lời xin lỗi, trong khi mẹ và Tuấn mỉm cười, như những vì sao lặng lẽ tỏa sáng, xua tan bóng tối trong lòng tôi.