Tôi đang nghĩ: “Mọi thứ suôn sẻ rồi.” nhưng chỉ sau vài ly rư;;ợu, tình hình đổi khác.

Tối hôm ấy, tôi háo hức lạ thường. Sau gần hai năm yêu nhau, cuối cùng tôi cũng mời được bố mẹ vợ tương lai đi ăn tối, cùng ngồi chung bàn với bố mẹ tôi. Tôi tin đây sẽ là bước ngoặt quan trọng để chúng tôi tính chuyện trăm năm.

Bàn tiệc trong nhà hàng sáng rực. Mẹ tôi cẩn thận chọn chỗ ngồi, rót rượu, nở nụ cười xã giao. Bố tôi thì ít nói, chỉ gật đầu chào hỏi. Bố mẹ người yêu tôi hòa nhã, bắt chuyện nhẹ nhàng. Không khí ban đầu khá ấm cúng.

Tôi đang nghĩ: “Mọi thứ suôn sẻ rồi.” Nhưng chỉ sau vài ly rượu, tình hình đổi khác.

Bố mẹ vợ tương lai kể chuyện con gái từ nhỏ vốn chăm ngoan, học giỏi. Mẹ tôi bất ngờ chen ngang, giọng đanh lại:
– Con trai tôi cũng đâu kém. Nhà tôi còn có điều kiện, không phải dựa vào nhà gái đâu.

Không khí bàn ăn khựng lại. Tôi lén liếc, thấy mặt người yêu tái đi. Tôi định lên tiếng xoa dịu, thì bất ngờ mẹ tôi dưới gầm bàn đá mạnh vào chân tôi, như ra hiệu “im ngay, ngồi cho ngoan.”

Cơn nhói đau lan khắp người, nhưng cái đau trong lòng còn lớn hơn. Tôi không tin mẹ có thể hành xử như vậy trong bữa ăn quan trọng này.

Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi mỉm cười gượng gạo. Nhưng mẹ tôi tiếp tục nói những lời mỉa mai:
– Con gái thời nay, cái bằng cấp chẳng nuôi nổi gia đình. Quan trọng là đẻ con, chăm lo chồng con. Nhà tôi chỉ cần dâu ngoan, không cần sĩ diện.

Bố mẹ người yêu lặng thinh, cố nhẫn nhịn. Người yêu tôi cúi gằm mặt, nước mắt rưng rưng.

Bữa ăn kết thúc trong im lặng nặng nề. Trên đường về, mẹ tôi hậm hực:
– Con gái người ta thì có gì ghê gớm. Nhà này phải biết giữ thể diện, không thì bị coi thường!

Tôi siết chặt vô lăng, lòng dậy sóng. Tới nhà, mẹ chưa kịp cởi áo khoác, tôi dằn từng chữ:
– Mẹ, con quyết rồi. Nếu mẹ không tôn trọng cô ấy, con sẽ tự lập, ra riêng.

Căn phòng như nổ tung. Mẹ tôi hét lên:
– Mày dám chống lại tao vì một đứa con gái à?

Bố tôi lặng lẽ châm thuốc, thở dài:
– Bà vừa thôi. Con nó lớn rồi, để nó quyết.

Mẹ tôi trừng mắt nhìn cả hai, rồi bật khóc:
– Tôi nuôi nó lớn từng này, giờ nó bỏ tôi để đi theo gái!

Những ngày sau, mâu thuẫn gia đình bùng nổ dữ dội. Người yêu tôi đề nghị chia tay vì không chịu nổi áp lực. Nhưng tôi nắm chặt tay cô, khẳng định:
– Anh sẽ không bỏ cuộc. Chỉ cần em tin anh.

Tôi chuyển ra thuê nhà trọ, bắt đầu cuộc sống tự lập. Mẹ tôi giận, cắt đứt liên lạc. Bố tôi thỉnh thoảng lén gọi, khuyên nhủ:
– Cố giữ hạnh phúc, rồi mẹ con sẽ hiểu.

Một năm sau, tôi và cô ấy làm đám cưới đơn giản. Bố tôi lặng lẽ đến, còn mẹ tôi thì không. Trong ngày cưới, tôi vừa hạnh phúc vừa chua xót.

Thời gian trôi, chúng tôi có con đầu lòng. Ngày mẹ đến bệnh viện, nhìn đứa bé đỏ hỏn, bà bật khóc:
– Con trai, mẹ sai rồi. Mẹ sợ mất con, nên mới cư xử hồ đồ.

Tôi nhìn vợ, nhìn con, rồi quay sang mẹ:
– Con không giận. Nhưng mong từ nay mẹ học cách tôn trọng, thay vì áp đặt.

Mẹ gật đầu, nước mắt chan hòa. Vợ tôi im lặng, rồi khẽ đặt con vào tay bà. Cái ôm run rẩy giữa ba thế hệ đã xóa nhòa hằn thù.

Bi kịch từng khiến gia đình suýt tan nát, cuối cùng lại thành bài học: Yêu thương không thể đi cùng với áp đặt. Chỉ khi biết nhường nhịn, thấu hiểu, người ta mới thực sự là một gia đình.