Ai dè, đến lúc trả tiền lại nói quên thẻ, mẹ chồng quay sang nhìn tôi ngọt nhạt…

Tôi là Hạnh, 34 tuổi, nhân viên kế toán, đã làm dâu nhà họ Trần gần 10 năm. Gia đình chồng tôi vốn khá giả, mẹ chồng là người phụ nữ sắc sảo, coi trọng danh dự, còn em chồng – Trâm – là niềm tự hào lớn nhất của bà. Trâm nhỏ hơn tôi 4 tuổi, vừa được bổ nhiệm làm giám đốc chi nhánh ngân hàng ở Hà Nội. Cả nhà ai cũng trầm trồ, riêng tôi chỉ biết cười, vì suốt bao năm nay, giữa tôi và Trâm là một bức tường lạnh nhạt.

Ba hôm trước, Trâm gọi điện về:
– Chị dâu ơi, tuần này em tổ chức tiệc mừng thăng chức ở nhà hàng Crystal Crown, chị anh nhớ đến nhé. Em mời vài sếp lớn, tiện thể để gia đình mình “nở mày nở mặt”.

Tôi thoáng bối rối – Crystal Crown là nhà hàng 5 sao, nghe đồn một bàn tiệc có giá hơn 20 triệu. Nhưng chồng tôi – anh Quân – cười khẩy:
– Em ấy giờ làm giám đốc rồi, mấy trăm triệu với nó có là gì đâu. Mình cứ đến, miễn vui là được.

Tôi chỉ khẽ gật, trong lòng hơi lo lắng.

Tối hôm ấy, cả nhà tôi có mặt từ sớm. Nhà hàng lộng lẫy, bàn tiệc xếp thành dãy dài, rượu vang và hải sản đắt tiền tràn ngập. Trâm xuất hiện trong bộ váy đỏ sang trọng, nụ cười tỏa sáng như hoa hậu. Bà con, bạn bè, đồng nghiệp vây quanh chúc mừng. Mẹ chồng tôi rạng rỡ ra mặt, khoe khắp nơi:
– Con gái tôi làm giám đốc đấy, tuổi trẻ tài cao, không phụ công nuôi dưỡng!

Tôi ngồi lặng bên bàn, nhìn cảnh tượng ấy mà vừa tự hào, vừa thấy lạc lõng. Mọi người cụng ly, rượu tràn đầy, tiếng cười lan khắp sảnh.

Khi tiệc gần tàn, nhân viên phục vụ mang hóa đơn đến. Cô gái lễ phép nói:
– Dạ, tổng cộng 298 triệu ạ, quý khách thanh toán bằng thẻ hay chuyển khoản?

Không khí lập tức chững lại. Mọi ánh mắt hướng về Trâm.

Cô hơi khựng, rồi cười gượng:
– À… em… hôm nay vội quá, quên mang thẻ rồi. Chị dâu, anh trai, hai người tạm ứng giúp em nhé. Mai em chuyển lại ngay!

Tôi suýt nghẹn. Ba trăm triệu đâu phải số nhỏ. Tôi liếc sang chồng – mặt anh tái hẳn. Mẹ chồng vội nói đỡ:
– Nhà mình có thẻ tín dụng mà, cứ quẹt cho Trâm đi. Dù sao cũng là chuyện vui của gia đình.

Anh Quân im lặng một lúc, rồi miễn cưỡng đưa thẻ cho nhân viên. Tôi thấy tay anh run.

Đêm ấy về, anh nằm thừ người trên giường:
– Ba trăm triệu! Một bữa ăn thôi đấy Hạnh à. Cô ấy bảo mai trả, nhưng anh nghi lắm…

Tôi thở dài:
– Mình là anh chị, giúp em lúc cần cũng không sao. Dù sao nó cũng là máu mủ.

Anh nhìn tôi, cười chua chát:
– Máu mủ à? Em có biết cô ta từng xúi mẹ bán căn hộ của mình để đầu tư cho dự án “ảo” năm ngoái không? Nếu không có anh ngăn, giờ nhà mình ra đường rồi.

Lòng tôi nhói lên.

Một tuần trôi qua, Trâm không nhắc gì chuyện trả tiền. Khi tôi hỏi khéo, cô chỉ cười:
– Ôi, em đang kẹt dòng tiền tí, chờ giải ngân lương thưởng đã.

Mẹ chồng biết chuyện, lại quay sang mắng tôi:
– Con cái trong nhà mà tính toán thế à? Nó sắp mở thêm chi nhánh mới, tiền nong chỉ là tạm thời thôi.

Tôi cắn môi, chẳng nói. Nhưng đêm ấy, anh Quân thì không ngủ được. Anh âm thầm tra thông tin về ngân hàng Trâm làm.

Ba ngày sau, anh trở về nhà với vẻ mặt nặng trĩu:
– Em ạ, Trâm không còn làm giám đốc nữa. Bị đình chỉ điều tra liên quan vụ thất thoát quỹ đầu tư nội bộ. Có thể… nó đã dùng tiền khách hàng.

Tôi chết lặng.

Chiều hôm đó, mẹ chồng gọi điện, giọng run rẩy:
– Hạnh ơi, Trâm bị công an mời lên làm việc rồi. Nó… nói đang trốn ở nhà bạn. Mẹ không dám báo ai.

Tôi nhìn anh Quân, cả hai vội chạy đến chỗ mẹ. Bà ngồi bệt dưới sàn, mắt thâm quầng, tay ôm chặt tấm ảnh con gái.

Anh Quân hỏi:
– Con dùng tiền nhà hàng hôm đó làm gì?

Bà nức nở:
– Nó bảo bữa tiệc ấy là để “tẩy trắng hình ảnh”. Nó cần mượn danh công ty lớn, mời sếp cũ đến để chứng minh mình trong sạch. Ai ngờ… chính hôm ấy, bên trong ngân hàng đã phát hiện sổ quỹ bị âm.

Tôi lặng người. Hóa ra, bữa tiệc xa hoa 300 triệu kia chỉ là lớp vỏ che đậy sự tuyệt vọng của một cô gái đang đứng bên bờ vực.

Ba hôm sau, Trâm bị bắt. Tin tức lan khắp khu phố. Mẹ chồng ngất lên ngất xuống. Anh Quân phải lo hết giấy tờ bảo lãnh, chạy vạy khắp nơi. Trong một lần đến trụ sở công an, Trâm nhìn tôi, đôi mắt trũng sâu đầy nước mắt:
– Em xin lỗi chị… Hôm đó em biết không thể cứu được nữa. Nhưng em muốn mẹ tự hào một lần cuối. Em không ngờ lại kéo anh chị vào rắc rối này.

Tôi lặng người, cầm tay em, chỉ nói:
– Em sai, nhưng chị tin em không xấu. Hãy đối diện, trả giá rồi làm lại.

Trâm òa khóc, còn mẹ chồng phía sau gục xuống nức nở.

Một năm sau.

Trâm ra tù sớm vì hợp tác tốt. Mẹ chồng bán căn hộ ở trung tâm để bồi thường phần tiền con gái làm thất thoát. Từ đó, bà dọn về ở cùng vợ chồng tôi trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô.

Có hôm, tôi thấy bà lặng lẽ nhìn đôi đũa bạc khắc tên “Trâm – tiệc mừng giám đốc”. Tôi biết lòng bà vẫn đau. Nhưng tôi cũng biết, chính biến cố ấy đã khiến cả nhà học được điều mà tiền bạc không bao giờ mua nổi: sự tỉnh ngộ và lòng bao dung.

Trâm sau đó làm lại từ đầu, mở một quán cà phê nhỏ. Ngày khai trương, cô gửi tôi phong bì, trong đó có đúng 300 triệu, kèm mảnh giấy:

“Chị dâu, đây là món nợ của em – không chỉ là tiền, mà là cả sự biết ơn. Cảm ơn chị vì không quay lưng.”

Tôi nhìn những con số ấy, mắt nhòe đi. Tôi chợt hiểu rằng, đôi khi một bữa tiệc 300 triệu không phải để khoe sang, mà là để phơi bày những góc khuất con người – nơi lòng kiêu hãnh, nỗi sợ hãi và tình thân đan xen giữa ánh đèn lấp lánh của đời.

Kết:

Bữa tiệc mừng giám đốc năm ấy đã khiến cả gia đình họ Trần mất mát nhiều thứ: tiền bạc, danh dự, nước mắt. Nhưng đổi lại, họ tìm thấy điều quý giá hơn – sự tha thứ và tình thân. Vì cuối cùng, chỉ có tình người mới đủ sức nâng con người dậy từ những sai lầm tăm tối nhất.