Ngày con trai tôi – bé Tít – lên 5, cả họ ai gặp cũng trầm trồ:
– Ôi trời, giống ông nội y đúc! Cái mũi, cái ánh mắt, y hệt hồi trẻ!
Mẹ chồng tôi thì cười mãn nguyện:
– Thằng cu này đúng dòng máu họ Trần rồi, chẳng cần thử cũng biết.
Những lời ấy ban đầu chỉ khiến tôi mỉm cười, nhưng càng về sau, tôi càng nhận ra ánh mắt của mẹ chồng và chồng trở nên… kỳ lạ. Họ quan sát tôi, soi từng hành động, như thể đang giấu một điều gì.
Một tối, tôi tình cờ nghe được tiếng thì thầm trong phòng khách:
– Mẹ ạ, con vẫn thấy lạ. Thằng bé giống bố con quá, mà con thì chẳng thấy nét gì của mình.
– Thôi, cứ lặng lẽ làm xét nghiệm đi cho chắc, đừng nói với nó. Đàn bà thời nay ai biết được…
Tôi chết lặng. Họ nói về tôi – người đã sinh ra đứa trẻ ấy.
Ba hôm sau, chồng tôi bảo muốn đưa con đi “khám sức khỏe tổng quát”. Tôi biết là họ làm xét nghiệm ADN. Nhưng tôi không ngăn cản. Tôi muốn xem họ định đi xa đến đâu trong sự nghi ngờ của chính mình.
Một tuần trôi qua, không khí trong nhà lạnh ngắt. Chồng né tránh ánh mắt tôi, mẹ chồng thì càng tỏ ra “quan tâm” với con trai.
Rồi một buổi tối, khi đang nấu cơm, tôi nghe tiếng đập bàn trong phòng khách. Mẹ chồng run run cầm tờ giấy, hét lên:
– Không thể nào!
Chồng tôi giật lấy tờ giấy, mắt mở to:
– Mẹ… kết quả sai rồi!
Tôi bước ra, lòng thắt lại. Tờ kết quả trên tay họ ghi rõ:
“Mẫu xét nghiệm giữa cháu bé Trần Minh Tít và ông Trần Văn Lâm – xác suất quan hệ huyết thống CHA – CON: 99,98%.”
Căn phòng chết lặng.
Họ bí mật làm xét nghiệm giữa con trai tôi và… bố chồng tôi – người đã ngoài bảy mươi. Và kết quả ấy khiến cả hai sững sờ, còn tôi… chỉ thấy tim mình tan nát.
– Cô giải thích đi! – mẹ chồng quát. – Sao cháu tôi lại trùng huyết thống với ông nội nó chứ?
Tôi gào lên trong tuyệt vọng:
– Tôi không biết gì hết! Tôi chưa từng phản bội chồng!
Chồng tôi nhìn tôi, ánh mắt lẫn lộn giữa kinh hoàng và nghi ngờ. Từ hôm đó, tôi sống như người dưng trong chính ngôi nhà của mình.
Nhưng một điều kỳ lạ xảy ra: bố chồng tôi – người luôn nghiêm nghị, ít nói – lại gọi tôi lên nói chuyện riêng.
Ông bảo, giọng trầm tĩnh:
– Con đừng khóc nữa. Ta biết con không có lỗi.
Tôi nhìn ông ngạc nhiên:
– Nhưng… kết quả ADN…
Ông đặt tay lên ngực, thở dài:
– Chính ta mới là người phải giải thích.
Rồi ông kể – câu chuyện khiến tôi run rẩy suốt đời.
Hóa ra, nhiều năm trước, khi chồng tôi còn nhỏ, ông từng bị tai nạn nặng, mất rất nhiều máu. Bệnh viện lúc ấy không có đủ nguồn máu phù hợp. Bác sĩ buộc phải truyền máu từ chính ông nội – nhóm máu hiếm, trùng khớp hoàn toàn. Lượng máu truyền khi đó nhiều đến mức, ADN trong tủy xương của hai cha con gần như hòa lẫn – một hiện tượng cực hiếm.
Ông thở dài:
– Vì thế, trong xét nghiệm, kết quả có thể sai lệch, cho thấy cha và con mang bộ gen gần như giống hệt. Ta từng đọc về trường hợp này, nhưng không ngờ nó lại khiến gia đình ta ra nông nỗi này.
Nước mắt tôi rơi không ngừng. Tôi vừa giận, vừa thương – vì chỉ một phép thử ngu ngốc đã khiến tôi bị nghi ngờ, bị xúc phạm.
Khi sự thật được làm sáng tỏ, mẹ chồng ôm mặt khóc:
– Mẹ sai rồi. Mẹ hồ đồ quá.
Chồng tôi quỳ xuống xin lỗi:
– Anh xin lỗi em. Anh đã không tin người vợ ở bên mình suốt bao năm qua.
Tôi im lặng. Tha thứ không dễ, nhưng tôi không muốn con lớn lên trong một mái nhà nặng nề hận thù. Tôi chỉ nói:
– Điều đáng sợ nhất không phải là kết quả ADN, mà là lòng người có thể thay đổi vì nghi ngờ.
Sau chuyện đó, mẹ chồng thay đổi hẳn. Bà chủ động gần gũi, thường xuyên bế cháu, nói nhỏ:
– Mỗi lần nhìn thằng bé, mẹ lại thấy xấu hổ vì đã nghi oan con.
Chồng tôi nỗ lực bù đắp. Anh viết một bức thư, nhét vào ngăn bàn tôi:
“Anh đã hiểu rằng, tình yêu và niềm tin không thể đo bằng xét nghiệm. Cảm ơn em vì vẫn ở lại.”
Ba năm sau, chúng tôi đón thêm một bé gái. Mỗi khi nhìn hai đứa nhỏ chơi cùng ông nội, tôi lại nhớ chuyện cũ – nỗi đau, rồi sự tha thứ. Tất cả đã trở thành một bài học đắt giá.
Cuộc đời đôi khi thật trớ trêu: chỉ một tờ giấy có thể làm tan vỡ cả mái ấm, nhưng cũng chính lòng tin có thể hàn gắn mọi vết rạn.
Gia đình không được tạo nên từ gen, mà từ yêu thương.
Và đôi khi, điều “kinh hoàng” nhất không phải là kết quả xét nghiệm, mà là khi người ta nghi ngờ chính người mình thương.