Đi họp lớp, người bạn là giám đốc xin đồ ăn thừa gói mang về – Ngày hôm sau, sự thật được tiết lộ khiến tất cả lặng người
Cách đây chưa lâu, nhóm cựu sinh viên Khoa Kinh tế – Khóa 2006 của Đại học Kinh tế Quốc dân tổ chức buổi họp lớp sau gần 10 năm ra trường. Buổi gặp mặt được tổ chức tại một nhà hàng khá sang trọng ở trung tâm Hà Nội. Sau gần chục năm mỗi người một ngả, ngày tái ngộ khiến ai nấy đều háo hức.
Người kể chuyện công ty riêng, người khoe căn hộ ở trung tâm thành phố, người lại hào hứng khoe con chuẩn bị đi du học. Tiếng cười nói rộn ràng, không khí chan hòa nhưng phảng phất đâu đó chút khoe mẽ, chút so bì.
Giữa không khí ấy, chỉ có Tuấn Anh – cậu bạn ngày xưa học khá nhưng ít nói – ngồi yên ở góc bàn, lặng lẽ nghe mọi người trò chuyện. Anh vẫn giữ vẻ giản dị hệt như thuở sinh viên: áo sơ mi trắng, quần tây đen, đôi giày đã cũ. Lâu lắm rồi chẳng ai thấy anh xuất hiện trong nhóm, nên khi Tuấn Anh đến, nhiều người không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Buổi tiệc kéo dài gần 3 tiếng. Bàn nào cũng đầy ắp món ngon, rượu vang rót tràn ly. Khi bữa ăn gần kết thúc, thức ăn thừa còn nhiều. Trong lúc mọi người mải chụp ảnh, hàn huyên, Tuấn Anh gọi nhân viên nhà hàng lại, nhẹ nhàng nói:
“Em ơi, gói giúp anh chỗ đồ ăn còn lại nhé. Anh mang về một chút.”
Một vài người nhìn thấy, tỏ rõ vẻ ngạc nhiên. Có người thì thầm với người bên cạnh, giọng khẽ mà vẫn đủ để nghe:
“Giám đốc gì mà còn xin đồ ăn thừa mang về, chắc khó khăn lắm.”
Tuấn Anh nghe thấy hết, nhưng anh chỉ cười, không giải thích. Anh nhận túi đồ ăn, cảm ơn nhân viên rồi chào mọi người ra về trước.
Khi nhóm bạn ra khỏi nhà hàng, họ vô tình nhìn thấy cảnh Tuấn Anh đang đứng nói chuyện với một ông lão bán vé số tật nguyền ở cổng. Anh cúi người, đưa túi đồ ăn cho ông, dặn dò vài câu gì đó rồi mới mỉm cười bước đi.
Lúc ấy, không ai nói gì. Nhưng trong lòng mỗi người đều mang theo cảm giác mơ hồ khó tả.
Tối hôm sau, mạng xã hội bất ngờ lan truyền bức ảnh chụp từ xa: Một người đàn ông trẻ, ăn mặc lịch sự, đang trao túi thức ăn cho ông lão bán vé số trước cửa một nhà hàng sang trọng. Dòng caption đơn giản:
“Một hành động nhỏ nhưng đầy ấm áp giữa đêm Hà Nội.”
Ngay lập tức, có người trong nhóm nhận ra dáng người và bộ đồ quen thuộc: “Ơ… có phải Tuấn Anh không?”
Mọi người cãi qua cãi lại, rồi khi phóng to bức ảnh, ai cũng chết lặng – đúng là anh thật.
Vài phút sau, một bạn khác gửi tin nhắn mới khiến cả nhóm sững sờ:
“Tuấn Anh bây giờ là Tổng giám đốc công ty vận tải lớn ở miền Bắc đấy, vừa được báo viết bài cách đây mấy tháng.”
Cả nhóm im lặng. Không ai ngờ người mà hôm qua họ cười thầm, cho rằng “nghèo đến mức xin đồ ăn thừa”, lại là một doanh nhân thành đạt, giàu lòng nhân ái đến thế.
Buổi họp lớp tưởng chỉ là cuộc vui, nhưng cuối cùng lại trở thành một bài học sâu sắc về nhân cách và sự khiêm nhường.
Khi mọi người mải khoe thành tích, kể chuyện tiền bạc, thì Tuấn Anh – người thành công nhất – lại chọn im lặng và hành động bằng tấm lòng.
Giữa một xã hội ồn ào, nơi người ta dễ đánh giá nhau qua vẻ ngoài hay địa vị, hành động giản dị của anh giống như một tấm gương phản chiếu – nhắc mỗi người rằng, lòng tốt không cần ồn ào, và sự tử tế chẳng bao giờ lỗi thời.
Đôi khi, chỉ một cử chỉ nhỏ như cúi xuống trao túi thức ăn cho người xa lạ, cũng đủ cho thấy ai mới thật sự là “người giàu có” trong cuộc đời này.










