Cô gái 25 tuổi cưới đại anh xe ôm cho có chồng

Thủy yêu Nam từ khi 2 người là sinh viên năm cuối. 5 năm thanh xuân, họ cùng nhau vượt qua qua bao khó khăn nhưng vô cùng hạnh phúc. Cả hai đã mơ về căn nhà nhỏ nơi có tiếng trẻ con bi bô. Cô tin anh đến mức sẵn sàng đưa hết 100 triệu tiền tiết kiệm sau mấy năm đi làm cho mẹ Nam chữa bệnh, chẳng cần giấy tờ hay cam kết, chỉ vì tin vào lời anh nói: “Sau này cưới xong, tiền của em cũng là tiền của anh mà.”

Nhưng đời không giống lời hứa. Một ngày, Nam báo tin mẹ anh đã khỏi, nhưng ngay sau đó đăng ảnh đính hôn với người khác – một cô gái nhà mặt phố, xinh đẹp và giàu có. Thủy chết lặng. Cô gọi hàng chục cuộc, nhắn hàng trăm tin, nhưng chỉ nhận được đúng một dòng: “Anh xin lỗi. Anh cần một tương lai ổn định. Chúc em hạnh phúc.”

Thủy như hóa đá. Cô thu dọn căn phòng nhỏ, viết vài dòng tuyệt mệnh rồi bước ra ngoài giữa cơn mưa đêm tầm tã. Gần nửa đêm, Thủy bắt gặp một anh xe ôm công nghệ đang đứng trú mưa. Cô ngập ngừng: “Anh… chở tôi lên cầu TT được không?”

Anh xe ôm tên Phúc, dáng người gầy, khuôn mặt hiền lành, chỉ khẽ gật đầu rồi nổ máy, chẳng hỏi thêm câu nào. Trên đường đi, gió lạnh quất vào mặt, Thủy cắn môi đến bật máu. Phúc thoáng nhìn qua gương chiếu hậu, thấy đôi mắt cô đẫm nước, trong lòng anh chợt dâng lên một linh cảm chẳng lành.

Đến giữa cầu, Thủy khẽ nói: “Anh chờ tôi một chút… tôi chỉ muốn nhìn sông thôi.” Phúc lặng người. Nhưng khi thấy cô tiến gần lan can, anh vội lao tới, nắm chặt tay cô, giọng run run mà kiên quyết: “Em còn bố mẹ không? Họ sẽ ra sao nếu mất em?”.“Một thằng đàn ông phản bội không đáng để em đánh đổi cả m..ạng số..ng.”

Lời nói ấy như nh..át d..ao xé toang bức tường tuyệt vọng trong lòng Thủy. Nước mưa hòa nước mắt, cô òa khóc như đứa trẻ. Cô gục xuống vai anh, khóc cho trôi hết 5 năm yêu thương, hết những tổn thương cô từng nuốt vào lòng.

Đêm ấy, Phúc đưa Thủy về nhà. Anh không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng để lại một câu: “Nếu em cần người lắng nghe, anh sẵn sàng.” Những ngày sau đó, Phúc vẫn thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm: “Em ăn gì chưa?”. “Hôm nay có đi làm không?”

Sự chân thành, giản dị của anh khiến Thủy cảm thấy lòng mình yên ổn lạ thường. Không nhà cao cửa rộng, không xe sang, không lời hoa mỹ – chỉ là một người đàn ông luôn sẵn sàng dừng xe giữa đường chỉ để hỏi cô có ổn không.

Bốn tháng sau, Phúc tỏ tình. Thủy đồng ý – không phải vì yêu, mà vì cô muốn trả thù Nam, muốn cho anh ta thấy, không có anh, cô vẫn hạnh phúc. Ngày cưới, người ta xì xào: “Con Thủy hoa khôi ngày xưa yêu thằng Nam 5 năm, giờ đi lấy anh xe ôm à?”. “Đúng là gái đẹp mà dại, hết tuổi xuân lại lấy đại cho có chồng.”

Thủy chỉ mỉm cười nhạt. Cô nghĩ, sau đám cưới này, chỉ cần đăng một tấm hình hạnh phúc, Nam và lũ bạn anh ta chắc chắn sẽ phải cay đắng nhìn. Nhưng mọi chuyện chỉ thật sự sốc khi mẹ chú rể bước lên sân khấu, rút từ trong túi ra 20 cây vàng cùng sổ đỏ căn nhà mặt phố.
Bà ôm lấy Thủy, nghẹn ngào nói:

“Con trai mẹ nghèo, nhưng mẹ không để con khổ. Con đã chịu nhiều thiệt thòi, từ nay mẹ sẽ thương con như con gái ruột.”. Thủy chết lặng. Không phải vì số vàng, mà vì lần đầu tiên, sau bao năm, cô cảm thấy mình được yêu thương – thật lòng.

Hôm ấy, Thủy không chỉ đăng một tấm ảnh, mà là một loạt hình, vàng đeo trĩu cổ, nụ cười rạng rỡ bên người chồng hiền lành. Cả mạng xã hội sững sờ, còn Nam thì chỉ biết lặng lẽ nhìn – người con gái anh từng bỏ rơi, nay lại có hạnh phúc viên mãn hơn bất kỳ ai.

Một năm sau, Thủy sinh con gái đầu lòng. Phúc vẫn lái xe, nhưng không còn là xe ôm – mà là xe hơi, chiếc xe anh mua bằng tiền tích góp và phần quà cưới mẹ tặng. Ngày đầy tháng con Thủy, Nam tìm đến. Giờ đây, anh ta bị nhà vợ khinh thường vì sống cảnh ở rể, suốt ngày bị dè bỉu là “thằng ăn bám”. Không dám bước vào nhà, Nam chỉ đứng ngoài, nhờ người quen gọi Thủy ra.

Anh cúi gằm, giọng khàn đặc: “Anh… sai rồi.”. Thủy nhìn anh, ánh mắt bình thản: “Anh sai không phải vì bỏ em… mà vì đã nghĩ rằng tiền có thể mua được hạnh phúc.”. Rồi cô quay lưng, bế con vào nhà, nơi có người đàn ông từng cứu cô khỏi vực thẳm tuyệt vọng – người chồng mà cô biết, dù nghèo đến đâu, vẫn giàu lòng nhân hậu.

Không phải ai mặc áo vest cũng là người tử tế, và cũng không phải ai chạy xe ôm cũng nghèo lòng. Có những người đến vào đúng lúc ta muốn buông bỏ – là định mệnh, không phải ngẫu nhiên.