“Đêm tân hôn, anh run rẩy chỉ tay nói: ‘Cái đó, em cất đi!’ khiến tôi ch;ế;t lặng…”

Chồng tôi mất đột ngột năm tôi ba mươi ba tuổi. Đó là một buổi chiều tháng Sáu, trời đổ mưa như trút nước, và anh, Minh, đã không bao giờ về nhà nữa. Một cơn nhồi máu cơ tim quái ác đã cướp anh đi ngay trên con đường quen thuộc từ xưởng mộc về nhà, bỏ lại tôi và con gái An vừa tròn năm tuổi.

Ngày anh đi, tôi cảm giác như cả bầu trời sụp đổ. Ngôi nhà nhỏ mà chúng tôi cùng nhau vun vén bỗng trở nên lạnh lẽo, trống trải đến đáng sợ. Mùi gỗ thông thơm dịu mà anh mang về mỗi chiều tan làm dường như cũng tan biến theo cơn mưa hôm ấy. An còn quá nhỏ để hiểu thế nào là cái chết. Con bé chỉ ngơ ngác hỏi tôi mỗi ngày: “Mẹ ơi, sao bố đi làm lâu về thế?”

Tôi không biết trả lời con thế nào, chỉ biết ôm con vào lòng, nước mắt cứ thế lã chã rơi. Tôi nói dối con rằng bố phải đi công tác ở một nơi rất xa, một nơi mà từ đó không có đường về. Đêm đêm, khi con đã ngủ say, tôi lại ngồi một mình trong phòng khách, nhìn lên di ảnh của anh trên bàn thờ. Nụ cười của anh vẫn ấm áp như ngày nào, nhưng đôi mắt anh sao lại xa xôi đến thế.

Bảy năm trôi qua như một cái chớp mắt, nhưng với tôi, nó dài tựa cả một thế kỷ. Tôi ở vậy, sống như một cái bóng trong chính ngôi nhà của mình. Cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh con gái và những ký ức về anh. Tôi từ chối mọi lời mai mối, gạt đi những lời khuyên chân thành của bạn bè. Trái tim tôi đã chết theo anh rồi, làm sao có thể yêu thêm một lần nữa?

Mỗi đêm, nằm nghe tiếng gió rít qua khe cửa, tôi lại ôm tấm ảnh cưới của chúng tôi, thủ thỉ như thể anh vẫn còn bên cạnh. Tôi kể cho anh nghe hôm nay An đã được cô giáo khen, rằng con bé càng lớn càng giống anh, nhất là ở đôi mắt và nụ cười. Tôi kể cho anh nghe về những nỗi cô đơn gặm nhấm tâm hồn tôi mỗi khi đêm về.

Ngôi nhà trở thành một chiếc lồng giam cầm quá khứ. Mọi đồ vật đều gắn liền với Minh. Chiếc ghế bành anh hay ngồi đọc báo, bộ ấm trà anh yêu thích, cả những vết xước trên sàn gỗ nơi anh và con gái từng nô đùa. Tôi không dám thay đổi bất cứ thứ gì, sợ rằng chỉ cần một chút khác đi, hình bóng anh sẽ phai nhạt.

An lớn lên trong sự thiếu vắng người cha. Dù tôi đã cố gắng bù đắp cho con tất cả, tôi biết có những khoảng trống mà chỉ một người đàn ông mới có thể lấp đầy. Con bé ít nói hơn, ánh mắt lúc nào cũng phảng phất một nỗi buồn xa xăm. Thỉnh thoảng, tôi bắt gặp con ngồi một mình, mân mê tấm ảnh của bố. Những lúc ấy, tim tôi như có ai bóp nghẹt. Tôi đã tự hứa với lòng mình rằng, tôi sẽ sống cả đời này để bảo vệ con, để làm cả phần của một người cha. Tình yêu, với tôi, là một khái niệm đã thuộc về quá khứ.


Rồi một ngày, Hưng xuất hiện.

Anh là kỹ sư điện, sống ở thị trấn bên cạnh, được người quen giới thiệu đến sửa giúp tôi cái máy bơm nước bị hỏng đã mấy tuần. Lần đầu gặp, tôi chẳng mảy may để ý. Trong mắt tôi lúc đó, anh chỉ là một cậu thanh niên trẻ tuổi, có lẽ chỉ trạc ba mươi, với nụ cười hiền và đôi tay chai sần vì công việc. Anh làm việc rất nhanh nhẹn và cẩn thận. Trong lúc sửa máy, anh còn vui vẻ trò chuyện với bé An, chỉ cho con bé cách hoạt động của những sợi dây điện loằng ngoằng.

Sau lần đó, nhà tôi lại có vài thứ hỏng hóc vặt vãnh. Lúc thì cái ổ cắm bị chập chờn, lúc thì bóng đèn trên gác kêu rè rè. Lần nào tôi gọi, Hưng cũng đến ngay, không hề nề hà. Anh không chỉ sửa đồ, anh còn mang đến một luồng sinh khí mới cho ngôi nhà vốn u uất của tôi. Anh kể những câu chuyện vui về công việc, về những chuyến đi công trình xa nhà. Anh còn dạy bé An làm những món đồ chơi đơn giản từ dây đồng và pin cũ. Dần dần, tiếng cười của con gái tôi xuất hiện nhiều hơn.

Tôi bắt đầu để ý đến anh nhiều hơn. Anh trẻ hơn tôi đến mười tuổi, nhưng ở anh toát lên một sự chững chạc, điềm tĩnh và một trái tim ấm áp lạ thường. Anh nhìn tôi không phải bằng ánh mắt thương hại của một người đàn ông dành cho một góa phụ, mà bằng một sự trân trọng, ngưỡng mộ. Anh khen món canh chua tôi nấu ngon hơn bất kỳ nhà hàng nào anh từng ăn. Anh khen những chậu hoa lan tôi trồng ngoài hiên có một sức sống mãnh liệt.

Một buổi chiều, sau khi sửa xong cái quạt trần, anh ngồi lại uống trà với tôi. An đang ngồi tô màu ở góc nhà. Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng mà tha thiết.

“Chị Lan này, em có thể nói với chị một điều được không?”

Tôi gật đầu, lòng có chút hồi hộp.

“Em biết có thể là đường đột, nhưng… em thích chị. Em muốn được chăm sóc cho chị và bé An.”

Tôi sững người. Đã bảy năm rồi, chưa có ai nói với tôi những lời như vậy. Trái tim tôi, vốn đã tưởng hóa đá sau cái chết của Minh, bỗng dưng run lên những nhịp đập lạ lùng. Nhưng rồi lý trí lập tức kéo tôi trở lại. Tôi là ai chứ? Một người đàn bà bốn mươi tuổi, đã qua một đời chồng, còn có một đứa con riêng. Còn anh, một chàng trai trẻ trung, tương lai rộng mở.

Tôi lắc đầu, cố nén tiếng thở dài.

“Hưng à, em đừng nói đùa nữa. Chị hơn em mười tuổi, lại có con gái. Người ta sẽ cười vào mặt em đấy.”

Tôi nghĩ anh sẽ tự ái, sẽ bỏ đi. Nhưng không, anh chỉ cười hiền, một nụ cười mà sau này tôi nhận ra nó có sức mạnh xua tan mọi u ám.

“Miệng của người ta có làm cho mình hạnh phúc được đâu chị. Hạnh phúc của mình là do mình quyết định. Em không quan tâm người ta nói gì, em chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình thôi.”

Anh nói tiếp, giọng chân thành:

“Em biết chị đã trải qua nhiều mất mát. Em không dám hứa sẽ thay thế được vị trí của anh ấy trong lòng chị. Em chỉ xin một cơ hội để được đi bên cạnh, để san sẻ cùng chị những vui buồn sau này. Em yêu sự mạnh mẽ của chị, yêu cả những nỗi buồn chị giấu sau đôi mắt. Với em, đó mới là người phụ nữ em muốn che chở.”

Những lời nói của anh như một dòng nước ấm len lỏi vào trái tim khô cằn của tôi. Tôi đã từ chối anh nhiều lần sau đó, viện đủ lý do. Nhưng anh vẫn kiên trì. Anh không vồ vập, chỉ lặng lẽ ở bên. Anh giúp tôi sửa lại hàng rào bị nghiêng, sơn lại cánh cổng đã bạc màu. Anh kiên nhẫn ngồi nghe An kể chuyện trường lớp. Dần dần, sự hiện diện của anh trở thành một điều quen thuộc, một niềm an ủi mà tôi không dám thừa nhận.

Một tối, An bị sốt cao. Tôi một mình loay hoay, hoảng loạn. Tôi đã gọi cho Hưng trong vô thức. Mười lăm phút sau, anh đã có mặt, mồ hôi ướt đẫm trán. Anh bình tĩnh giúp tôi chườm khăn cho con, rồi vội vã lái xe đưa hai mẹ con đến bệnh viện. Cả đêm đó, anh thức trắng cùng tôi ở hành lang, nắm chặt tay tôi, truyền cho tôi hơi ấm và sự vững chãi.

Nhìn bóng lưng anh lặng lẽ trong đêm, tôi chợt nhận ra, có lẽ ông trời đã không hoàn toàn tàn nhẫn với tôi. Có lẽ, hạnh phúc vẫn có thể gõ cửa trái tim tôi một lần nữa.

Ngày tôi đồng ý lời cầu hôn của anh, tôi đã khóc. Không phải vì hạnh phúc, mà vì thấy mình có lỗi với Minh. Nhưng Hưng chỉ ôm tôi vào lòng, vỗ về.

“Quá khứ là để trân trọng, không phải để trói buộc. Anh hứa sẽ cùng chị trân trọng những ký ức ấy.”


Ngày tôi quyết định tái hôn, cả cái làng nhỏ của tôi như có một trận động đất. Tin tức lan đi nhanh hơn cả gió. Tôi, một góa phụ bốn mươi tuổi, lại lấy một chàng trai trẻ hơn mình đến mười tuổi. Chuyện đó, trong mắt họ, thật không thể tin nổi.

Những lời thì thầm bắt đầu xuất hiện sau lưng tôi. Khi tôi đi chợ, những người đàn bà vốn hay chào hỏi niềm nở giờ lại nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ, rồi quay đi xì xào.

“Bà Lan gan thật đấy. Bốn mươi tuổi rồi, còn lấy trai tân làm gì cho mệt.”

“Chắc gì đã thật lòng. Thằng Hưng trông hiền lành thế, khéo lại bị bà ấy bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi.”

“Tôi nghe nói nhà bà ấy cũng có của ăn của để. Chồng cũ để lại cho mảnh đất mặt đường. Thằng kia chắc chỉ nhắm vào tài sản thôi, chứ ai lại đi yêu một người già hơn mình cả chục tuổi.”

Mỗi lời nói như một mũi kim châm vào lòng tự trọng của tôi. Tôi cố tỏ ra mạnh mẽ, phớt lờ tất cả, nhưng đêm về, nước mắt lại không ngừng rơi. Tôi đã sai ư? Tôi không có quyền được hạnh phúc hay sao? Sự cô đơn bảy năm qua chẳng lẽ vẫn chưa đủ?

Mẹ tôi gọi điện, giọng bà đầy lo lắng.

“Lan à, con suy nghĩ kỹ chưa? Mẹ không phản đối, nhưng mẹ sợ con khổ. Đời người ta có câu ‘trâu già gặm cỏ non’, người ta dị nghị nhiều lắm con ạ.”

Tôi cười buồn. “Mẹ à, con đã sống vì người khác đủ rồi. Bảy năm qua, con sống vì con gái, vì những lời đàm tiếu của hàng xóm. Giờ con chỉ muốn sống cho mình một lần thôi.”

Nhưng người khiến tôi đau lòng nhất lại là mẹ chồng cũ. Bà tìm đến tận nhà tôi, đôi mắt đỏ hoe. Bà không trách mắng, chỉ lặng lẽ đặt tay lên bàn thờ của Minh, khóc nấc lên.

“Thằng Minh nó bạc mệnh. Nó đi rồi, để lại mẹ con bây giờ… Con đi bước nữa, mẹ không cản. Mẹ chỉ thương cháu An, sợ nó thiệt thòi. Rồi người ta có thương nó như bố đẻ không?”

Tôi nắm lấy tay bà, giọng nghẹn lại. “Mẹ, con xin lỗi. Nhưng Hưng anh ấy rất tốt, anh ấy thương An thật lòng. Con hứa sẽ không để con bé phải chịu khổ đâu ạ.”

Bà lau nước mắt, nhìn tôi hồi lâu rồi thở dài. “Thôi thì, phận của con. Mẹ mong con được hạnh phúc.”

Đám cưới của chúng tôi diễn ra đơn giản, chỉ có vài mâm cỗ mời họ hàng và những người bạn thân thiết nhất. Tôi không mặc váy cưới trắng lộng lẫy, chỉ mặc một chiếc áo dài lụa màu kem trang nhã. Hưng mặc bộ vest giản dị. Chúng tôi đứng bên nhau, nhận những lời chúc phúc xen lẫn những ánh nhìn tò mò, soi mói.

Tôi cười mà cảm giác như nước mắt chực rơi. Nhưng đúng lúc ấy, Hưng siết chặt tay tôi, ghé vào tai tôi nói nhỏ, giọng anh kiên định và ấm áp.

“Đừng để ai quyết định hạnh phúc của mình. Chỉ cần chúng ta tin vào nhau là đủ.”

Câu nói của anh như một liều thuốc an thần, giúp tôi vững vàng trở lại. Phải rồi, hạnh phúc này là của tôi, là của chúng tôi. Tại sao tôi phải bận tâm đến những lời phán xét của người đời?


Đêm tân hôn, lòng tôi ngổn ngang những cảm xúc khó tả. Vừa hồi hộp, vừa vui mừng, lại xen lẫn một chút lo sợ và mặc cảm. Tôi đã là đàn bà bốn mươi tuổi, cơ thể đã hằn lên những dấu vết của thời gian và một lần sinh nở. Liệu anh có thất vọng không?

Tôi đã chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo. Căn phòng được dọn dẹp gọn gàng, chăn gối mới tinh thoang thoảng mùi nắng. Tôi chọn một bộ váy ngủ bằng lụa trắng mềm mại, xức một chút nước hoa mà anh từng khen “thơm như mùi nắng sớm”. Tôi muốn đêm nay phải thật đặc biệt, là sự khởi đầu cho một chương mới trong cuộc đời tôi.

Khi tôi từ phòng tắm bước ra, lòng đầy e ấp, tôi thấy anh đang ngồi lặng lẽ trên giường. Ánh đèn ngủ vàng vọt chiếu lên gương mặt anh, khiến nó trông có vẻ đăm chiêu. Bàn tay anh đặt trên đùi, khẽ run run. Anh không nhìn tôi, mà ánh mắt lại dán chặt vào một góc trên chiếc bàn trang điểm.

Tôi nhìn theo hướng mắt anh. Trái tim tôi khẽ nhói lên. Ở đó, là chiếc hộp gỗ nhỏ mà tôi đã quên cất đi. Chiếc hộp cũ kỹ đựng kỷ vật duy nhất của tôi và Minh: cặp nhẫn cưới và bức ảnh chúng tôi cười rạng rỡ trong ngày thành hôn.

Giọng Hưng nghẹn lại, nhỏ đến mức gần như thì thầm:

“Cái đó… chị cất đi được không? Anh sợ… anh không đủ can đảm để nhìn thấy nó.”

Tôi chết lặng. Không phải vì giận dữ hay hụt hẫng. Mà vì thương. Một nỗi thương cảm trào dâng, sâu sắc đến mức khiến tôi muốn khóc. Anh, một người đàn ông trẻ trung, mạnh mẽ, lại không hề ghen tuông ồn ào hay tỏ ra gia trưởng. Anh chỉ run rẩy trước một nỗi ám ảnh vô hình – nỗi ám ảnh rằng mình đang bước vào một trái tim đã từng trọn vẹn thuộc về một người đàn ông khác. Sự yếu đuối của anh lúc này lại chính là biểu hiện của một tình yêu lớn lao và một sự tôn trọng sâu sắc dành cho quá khứ của tôi.

Tôi bước đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh. Tôi không cất chiếc hộp đi, mà cầm nó lên, đặt vào lòng bàn tay anh.

“Hưng à,” tôi khẽ nói, giọng mềm mại như sương.

Anh giật mình, rụt tay lại như phải bỏng, nhưng tôi đã giữ chặt lấy.

“Nhìn em này.”

Anh ngẩng lên, đôi mắt anh ngấn nước, long lanh dưới ánh đèn.

“Anh ấy là quá khứ của em. Một quá khứ đẹp đẽ và đáng trân trọng mà em sẽ không bao giờ quên. Nhưng quá khứ thì đã ở lại phía sau rồi.” Tôi đưa bàn tay còn lại của mình lên, vuốt nhẹ gò má anh. “Còn anh… anh là hiện tại và là tương lai của em. Anh là người đang ở đây, nắm tay em, cùng em đi tiếp quãng đường còn lại.”

Hưng nhìn tôi, đôi môi anh mấp máy nhưng không nói thành lời. Rồi đột nhiên, anh siết tôi vào lòng, một cái ôm thật chặt, thật mạnh, như thể sợ tôi sẽ tan biến mất. Anh gục đầu vào vai tôi, bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Những giọt nước mắt nóng hổi của anh thấm ướt vai áo lụa của tôi, nhưng tôi lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

Đêm ấy, chúng tôi không nói thêm gì nhiều. Ngoài trời, cơn mưa bắt đầu rơi, những hạt mưa gõ lách tách trên mái hiên. Chúng tôi chỉ nằm im bên nhau, tay trong tay, lắng nghe tiếng mưa rơi. Dường như cả thế giới ngoài kia cũng đang được gột rửa, trôi đi hết những gì cũ kỹ, những lời đàm tiếu, những nỗi đau, để bắt đầu lại từ đầu.


Bảy năm cô đơn đằng đẵng, tôi đã từng nghĩ mình không thể yêu thêm một ai nữa. Tôi đã nghĩ trái tim mình chỉ có một ngăn, và ngăn đó đã mãi mãi dành cho Minh. Nhưng Hưng đã đến, và anh đã dạy cho tôi một bài học quý giá: trái tim con người có thể rộng lớn hơn ta tưởng. Nó có thể chứa đựng cả quá khứ và hiện tại, có thể vừa trân trọng ký ức, vừa mở lòng đón nhận yêu thương mới.

Cuộc sống của chúng tôi sau đêm tân hôn ấy thật bình yên và ngọt ngào. Hưng đã chứng minh tình yêu của anh không phải là lời nói suông. Anh trở thành một người chồng, một người cha thực sự. Anh dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà. Anh kiên nhẫn dạy An học bài mỗi tối, giải thích cho con những bài toán khó mà tôi luôn bó tay. Anh sửa lại những món đồ hỏng hóc trong nhà mà bảy năm qua tôi đã để mặc chúng.

Anh chưa bao giờ yêu cầu tôi phải quên Minh. Ngược lại, vào ngày giỗ của Minh, chính anh là người chủ động mua hoa quả, thắp hương lên bàn thờ. Anh đứng trước di ảnh của Minh, nói một cách trang trọng:

“Anh Minh, em biết anh vẫn luôn ở đây, dõi theo mẹ con chị Lan. Em không dám mong thay thế được anh. Em chỉ hứa sẽ dùng cả cuộc đời mình để yêu thương và bảo vệ họ, để họ không bao giờ phải cảm thấy cô đơn nữa.”

Khoảnh khắc ấy, tôi biết mình đã không chọn sai người.

Bé An cũng dần dần yêu quý Hưng. Ban đầu, con bé còn rụt rè, gọi anh là “chú Hưng”. Nhưng anh đã chinh phục trái tim con bé bằng sự chân thành. Anh cùng con chơi thả diều, dạy con đi xe đạp, kể cho con nghe những câu chuyện phiêu lưu mà anh đọc được. Một ngày, khi đang ăn cơm, An bỗng quay sang nói với Hưng:

“Bố Hưng ơi, cuối tuần bố đưa con đi công viên nhé?”

Từ “bố” phát ra thật tự nhiên. Hưng sững người, đôi mắt anh đỏ lên. Anh quay sang nhìn tôi, nụ cười hạnh phúc rạng rỡ. Tôi biết, từ giờ phút này, chúng tôi đã thực sự là một gia đình.

Những lời đàm tiếu ngoài kia cũng dần tan biến. Họ thấy tôi ngày càng vui vẻ, rạng rỡ. Họ thấy Hưng chăm sóc cho mẹ con tôi chu đáo thế nào. Họ thấy gia đình nhỏ của chúng tôi lúc nào cũng rộn rã tiếng cười. Có lẽ, hạnh phúc đích thực là câu trả lời tốt nhất cho mọi sự nghi kỵ.

Đôi khi, tôi vẫn ngồi một mình, nhìn vào di ảnh của Minh và mỉm cười. Tôi tin rằng ở một nơi nào đó, anh cũng đang mỉm cười, chúc phúc cho tôi.

Hưng đã dạy tôi rằng: hạnh phúc không có tuổi, chỉ có người đủ bao dung và dũng cảm để bước vào một trái tim đã từng tan vỡ, để cùng nhau chữa lành và vun đắp nên một tương lai mới. Và tôi, một người đàn bà bốn mươi tuổi, đã may mắn tìm được người đàn ông như thế.