Ánh nắng chói chang đổ xuống tấm kính cửa sổ, rọi thẳng vào tấm rèm cửa còn mới nguyên của căn hộ chung cư cao cấp. Lan lướt ngón tay trên mặt bàn bếp đá hoa cương mát lạnh, một nụ cười nửa miệng đầy mệt mỏi nở ra rồi vụt tắt. Căn nhà này, đáng lẽ phải là nơi cô và chồng xây đắp hạnh phúc, nhưng giờ đây lại biến thành đấu trường, nơi cô phải gồng mình chống đỡ sự áp bức vô hình từ chính gia đình chồng.
“Nghe nói là nhà cửa khang trang quá, phải công nhận con gái nhà người ta có phúc, được nhà ngoại cho hẳn một tỷ bạc,” giọng nói của bà Thắm, mẹ chồng cô, vang lên oang oang từ phòng khách. Bà không quên nhấn mạnh từ “nhà ngoại” bằng một giọng điệu ngọt xớt, như thể mỗi chữ thốt ra đều được tẩm mật nhưng chứa đựng gai nhọn. Lan biết, đó là lời châm biếm thẳng thừng vào việc cô phải dựa dẫm vào bố mẹ đẻ để mua được căn nhà này, trong khi chồng cô, con trai bà, hầu như không đóng góp được bao nhiêu.
Lan đặt tách trà thảo mộc xuống, cố giữ cho giọng mình thật bình thản, không một chút sứt mẻ. “Dạ, bố mẹ con thương con, thấy hai vợ chồng cần chỗ an cư nên giúp đỡ. Dù sao thì nhà cửa cũng là tài sản chung của hai đứa, sau này con cũng sẽ cố gắng báo hiếu lại cả hai bên gia đình ạ.” Cô không nói rõ về khoản tiền 20 triệu cô đã hỏi vay bà để hoàn thiện nội thất nhưng bà kiên quyết từ chối, lấy lý do “sợ con dâu không trả nổi” – một sự sỉ nhục cay đắng mà đến giờ cô vẫn còn nhớ như in.
Bà Thắm nhấp một ngụm nước trà lài, ngước mắt nhìn Lan từ đầu đến chân với vẻ đánh giá tỉ mỉ. “Báo hiếu thì cứ từ từ, con dâu ạ. Cái quan trọng là biết nhìn nhận ai là người đẻ ra chồng con, ai là người nuôi nấng nó trưởng thành. Về phần bố mẹ, có nợ nần gì nhau đâu mà phải ‘báo hiếu’? Chỉ cần con biết điều, chăm sóc chu đáo cho gia đình bên nội là đủ rồi. À, mà tiện đây con cũng nên nhớ, mua cái nhà to như vầy mà có mỗi hai vợ chồng ở thì phí của trời lắm.”
Câu nói “phí của trời” vừa dứt, đúng lúc cánh cửa căn hộ mở ra, và một đoàn người lỉnh kỉnh vali, túi xách lũ lượt bước vào. Hơn hai mươi con người, từ ông chú bà bác đến những đứa cháu xa lạ mà Lan chưa từng gặp mặt, tất cả đều tươi cười, háo hốc nhìn ngắm căn hộ mới. Bà Thắm nở một nụ cười mãn nguyện, hất cằm ra hiệu cho Lan. “Đây, con dâu tôi đấy. Từ hôm nay nó sẽ lo cơm nước, chỗ ăn ngủ cho cả nhà mình. Mọi người cứ tự nhiên như ở nhà nhé!”
Máu trong người Lan như đông lại. Cô cảm thấy một cơn choáng váng ập đến, nhưng rồi sự kiềm chế đã ngấm sâu vào máu thịt lại giúp cô đứng vững. Cô biết rõ ý đồ của bà mẹ chồng: dùng việc “nhận nhà mới” làm cớ, tập hợp đông đủ họ hàng để vừa khoe khoang được một căn nhà đẹp, vừa để thị uy, khẳng định vị thế “chủ nhân” trong gia đình và ép con dâu phải làm osin phục vụ đại gia đình.
Trong suốt bốn ngày sau đó, Lan sống trong một cơn ác mộng không hồi kết. Cô phải dậy từ 5 giờ sáng, lo bữa sáng cho hơn hai mươi người, nấu bữa trưa, bữa tối với đủ các món ăn theo ý thích của từng người. Căn hộ sạch sẽ, tinh tươm của cô chẳng mấy chốc biến thành bãi chiến trường: vỏ bánh kẹo vương vãi, vết bẩn trên sàn, chăn gối vứt lung tung. Mọi người coi cô như một nhân viên phục vụ, sẵn sàng sai bảo mà không một lời cảm ơn.
“Lan ơi, rót cho bác chén nước lạnh,” một người bác lên tiếng, tay vẫn cầm điều khiển ti vi.
“Lan, cái phòng tắm này không có khăn giấy à? Làm ăn kiểu gì vậy con?” một người cô khác bĩu môi.
Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt đánh giá đều là một nhát dao đâm vào sự tự trọng của Lan. Chồng cô, Hoàng, chỉ biết đứng nhìn với vẻ mặt bất lực, thỉnh thoảng liếc nhìn vợ một cách áy náy rồi lại lảng đi mất. Lan nhìn chồng, ánh mắt cô chất chứa sự thất vọng và một chút khinh miệt. Cô tự hỏi:
1 tỷ đồng của bố mẹ mình, 20 triệu đồng mình không vay được, và những ngày tháng mệt nhọc này, liệu có đáng để cô phải chịu đựng sự hành hạ tinh thần như vậy không?
Đêm thứ tư, khi tất cả mọi người đã say giấc, Lan ngồi trong phòng ngủ, nhìn ra ngoài cửa sổ thành phố lung linh ánh đèn. Nước mắt không rơi, nhưng trái tim cô thắt lại. Đây không phải là sự hiếu thảo; đây là sự sỉ nhục. Cô phải làm gì đó, không phải để trả thù, mà để giành lại sự tôn trọng và khẳng định quyền làm chủ chính cuộc sống và căn nhà của mình. Một ý tưởng táo bạo nảy ra, lạnh lùng và đầy quyết đoán.
Sáng sớm ngày thứ năm, khi trời còn tờ mờ sáng, Lan lặng lẽ thức dậy. Cô soạn một chiếc túi nhỏ chứa vài bộ quần áo cần thiết và đồ dùng cá nhân. Bàn tay cô run rẩy nhưng ánh mắt thì kiên định. Sau đó, cô đi một vòng quanh căn hộ, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát gom hết chìa khóa ra vào: chìa khóa chính, chìa khóa phụ, cả thẻ từ thang máy… tất cả. Cô đưa tay đặt một tờ giấy nhắn viết vội lên bàn phòng khách, rồi khẽ khàng mở cửa, bước ra ngoài và khóa tất cả các ổ khóa lại một cách cẩn thận.
Khoảng tám giờ sáng, sự im lặng của căn hộ bị phá vỡ bởi tiếng động ồn ào.
“Lan! Lan! Con dâu đâu rồi? Sao giờ này không thấy dậy nấu nướng gì hết vậy?” Bà Thắm gõ cửa phòng ngủ của vợ chồng Lan nhưng không thấy ai trả lời. Bà bực tức đi thẳng ra cửa chính, định mở cửa xuống sảnh đi dạo cho thư giãn như mọi ngày.
Cạch! Cạch! Ổ khóa không hề nhúc nhích.
Bà Thắm nhíu mày, thử lại một lần nữa. Vẫn không mở được.
“Hoàng ơi! Có chuyện gì với cái cửa này vậy?” bà gọi con trai.
Hoàng loay hoay mãi cũng không mở được. Mọi người bắt đầu đổ ra, khuôn mặt ai nấy đều ngạc nhiên, rồi chuyển sang hoảng hốt. Cửa chính bị khóa chặt từ bên ngoài. Cửa ban công cũng khóa trong.
“Trời ơi, cháu dâu nó đi đâu mà lại khóa cửa như vầy?” một người cô hỏi, giọng đầy khó chịu.
Hoàng tìm thấy tờ giấy nhắn trên bàn. Anh đọc to:
“Con về nhà mẹ đẻ có chút việc đột xuất. Xin lỗi vì không thông báo trước. Cả nhà cứ ở trong nhà nghỉ ngơi thoải mái nhé. Chìa khóa, thẻ từ con mang theo hết rồi. Khi nào xong việc con sẽ về mở cửa.”
Mọi người nhìn nhau kinh ngạc. Bà Thắm giận run cả người, mặt đỏ gay. “Cái con ranh mất dạy! Nó dám làm cái trò này với cả nhà à? Mau gọi điện thoại cho nó ngay!”
Hoàng lập tức gọi cho Lan. Cô nhấc máy sau vài hồi chuông, giọng điệu điềm tĩnh, thậm chí còn có vẻ thư thái.
“Cô đang ở đâu?” Hoàng gằn giọng, cố giữ bình tĩnh trước mặt mẹ và họ hàng.
“Em đang uống cà phê ở nhà mẹ đẻ. Sao vậy anh? Mọi người dậy rồi à?” Lan trả lời thong thả, như thể việc khóa nhốt cả nhà chồng là chuyện thường tình.
“Em làm trò gì vậy hả, Lan? Tại sao em lại khóa cửa cả nhà lại? Em có biết trong nhà có những hai mươi người không?”
“À, chuyện đó à?” Lan cười nhẹ một tiếng đầy châm biếm qua điện thoại. “Thì em đã dặn mọi người cứ thoải mái như ở nhà mà. Nhà mình có đầy đủ tiện nghi, từ tivi đến điều hòa, còn có cả ban công rộng rãi để hóng mát nữa. Mọi người cứ thư giãn, xả hơi sau những ngày làm việc vất vả đi chứ.”
Bà Thắm giật lấy điện thoại từ tay con trai, giọng bà the thé vì tức giận. “Lan! Mày làm trò hề gì đó! Mày mau quay về mở cửa ngay cho tao! Mày định nhốt cả nhà này đến bao giờ hả? Mày có biết đây là hành vi vô lễ, là bất hiếu không?”
“Bất hiếu ư?” Lan thủng thẳng đáp, tiếng cô nghe qua điện thoại có vẻ lạnh lùng và sắc bén. “Con tưởng ‘bất hiếu’ là khi con cái quên đi công ơn sinh thành, dưỡng dục. Còn cái việc ‘cung phụng’ 20 người thân trong 5 ngày liên tục, cái việc phải chịu đựng những lời mỉa mai, châm chọc trong chính căn nhà $1$ tỷ đồng mà bố mẹ con cho tiền mua, con nghĩ nó không liên quan gì đến ‘hiếu’ hay ‘bất hiếu’ cả. Đây là nhà của con.”
Bà Thắm cứng họng. Lan nói tiếp, giọng cô giờ đây mang đầy tính kịch tính: “Và đã là nhà của con, chìa khóa là của con. Quyền khóa hay mở, con nghĩ là quyền của chủ nhà. Mẹ cứ bình tĩnh. Mọi người cứ coi như đây là một kỳ nghỉ dưỡng kín đáo, riêng tư mà không cần phải lo lắng ra ngoài đường phố xô bồ, khói bụi làm gì.”
“Mày… Mày muốn gì? Mày mở cửa ngay! Mày có biết bây giờ là giờ ăn sáng không? Mọi người đều đói bụng rồi!” bà Thắm hét lên.
“À, đồ ăn à?” Lan làm ra vẻ suy nghĩ. “Con xin lỗi, con quên không mua thêm đồ tươi sống rồi. Nhưng con nhớ là trong tủ bếp còn vài gói mì tôm sống và rất nhiều nước lọc đóng chai. Mọi người thông cảm dùng tạm vậy. Dù sao thì ăn kiêng cũng tốt cho sức khỏe mà, phải không mẹ?”
“Mỳ tôm sống? Nước lọc? Mày muốn giết cả nhà tao à?”
“Không đâu, mẹ. Con chỉ đang giúp mọi người trải nghiệm một cuộc sống tối giản thôi. Mẹ yên tâm, con đã lên kế hoạch sẵn rồi. Nhưng con sẽ không nói khi nào con về đâu. Mẹ và mọi người cứ tận hưởng đi nhé. Con cúp máy đây.”
Lan dứt khoát tắt điện thoại, để lại bà Thắm và cả đoàn người trong căn hộ mới cứng, sang trọng nhưng không có lối thoát. Nước mắt Lan trào ra, không phải vì buồn, mà vì sự giải phóng. Cảm giác này, vừa tội lỗi nhưng lại vừa thỏa mãn một cách kỳ lạ. Cô biết mình đã đi quá giới hạn, nhưng đây là cách duy nhất để gửi đi thông điệp: Cô không phải là người giúp việc, và căn nhà này có chủ nhân của nó.
Trong suốt hai ngày một đêm tiếp theo, cuộc sống trong căn hộ chung cư biến thành một trò hề đầy bi hài. Bà Thắm, vốn quen được phục vụ và ra lệnh, giờ đây phải đối mặt với một không gian chật chội với hơn hai mươi người đói bụng và cáu kỉnh. Tiếng cãi vã, tiếng than vãn vang lên không ngừng.
“Mẹ ơi, con không chịu nổi nữa! Con muốn về! Con không thể ăn mì tôm sống mãi được!” đứa cháu gái mè nheo.
“Bà Thắm, bà xem con dâu bà làm cái trò gì vậy? Bà phải gọi nó về ngay đi chứ! Tôi già yếu rồi, không thể chịu được cảnh này!” một người cô trách móc.
Bà Thắm gọi điện cho Lan liên tục, nhưng cô không nghe máy. Cuộc gọi duy nhất cô bắt máy là vào buổi tối ngày thứ nhất, khi sự hỗn loạn đã lên đến đỉnh điểm.
“Lan, tao cảnh cáo mày! Mày mau mở cửa ngay, nếu không tao sẽ gọi công an!” bà Thắm gầm lên, giọng run rẩy vì giận dữ và đói.
Lan cười khẩy. “Công an à? Mẹ cứ gọi thử xem. Con là chủ nhà, con khóa nhà con, con đâu có bắt cóc hay giam giữ ai vi phạm pháp luật đâu. Mọi người tự nguyện đến đây mà. Hơn nữa, con còn để lại đồ ăn thức uống ‘tối giản’ để cả nhà dùng nữa mà. Mẹ cứ gọi thử xem công an có rảnh để giải quyết chuyện này không.”
Lan dừng lại, giọng cô chuyển sang sự lạnh lùng: “Mẹ muốn về? Được. Con cho cả nhà một cơ hội. Mẹ bảo tất cả mọi người, dọn dẹp sạch sẽ căn nhà của con như chưa từng có ai đặt chân đến. Lau chùi, rửa bát, thu dọn rác rưởi. Đến sáng mai, nếu con thấy căn nhà sạch tinh tươm, con sẽ về mở cửa. Không thì, con xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục ‘nghỉ dưỡng’ nhé.”
Nói xong, cô tắt máy, không để bà mẹ chồng kịp phản đối.
Trong căn hộ, một sự chuyển biến đột ngột xảy ra. Sự tức giận của mọi người nhanh chóng chuyển thành sự sợ hãi và bất lực. Họ nhận ra, cô con dâu hiền lành, nhẫn nhịn kia đã thực sự thay đổi và hoàn toàn nắm quyền kiểm soát.
“Thôi được rồi, mọi người! Mau dọn dẹp đi!” bà Thắm gào lên trong sự nhục nhã, cay đắng. Bà biết, chỉ có cách đó mới thoát khỏi tình cảnh này.
Thế là, hai mươi người thân, bao gồm cả những người lớn tuổi và những đứa cháu quen được cưng chiều, bắt đầu công cuộc dọn dẹp. Bà Thắm, người cả đời chưa bao giờ phải động tay vào việc nhà, cũng phải cúi xuống nhặt rác. Sự mỉa mai, châm biếm, áp bức đã nhường chỗ cho sự mệt mỏi, đói khát và nỗi thất vọng ê chề.
Sáng sớm hôm sau, Lan quay lại. Cô đứng trước cửa, chìa khóa trên tay, mỉm cười một cách bí ẩn. Cô bước vào căn hộ.
Khung cảnh trước mắt khiến cô hài lòng một cách sâu sắc. Căn nhà đã sạch sẽ một cách kinh ngạc, không còn một vết bẩn, một mẩu rác. Hai mươi người thân, quần áo xộc xệch, mặt mày bơ phờ, đứng xếp hàng ngay ngắn như học sinh chờ giáo viên kiểm tra.
Bà Thắm bước đến, ánh mắt bà không còn sự kiêu ngạo thường ngày, mà chỉ còn sự mệt mỏi và một chút e dè. “Sạch rồi đấy, con dâu. Mày vừa lòng chưa?”
Lan nhìn thẳng vào mắt bà Thắm, ánh mắt cô không hề run sợ. “Con không cần ‘vừa lòng’, mẹ ạ. Con chỉ cần sự tôn trọng. Căn nhà này là nơi con và Hoàng xây dựng tổ ấm. Nó không phải là một khách sạn, càng không phải là nơi để con làm người hầu. Con làm việc này không phải để trả đũa, mà để dạy cho mọi người một bài học: Không ai có quyền chà đạp lên công sức và sự tự trọng của người khác trong chính căn nhà của họ.”
Lan quay sang những người họ hàng, giọng cô vang vọng nhưng không hề gắt gỏng: “Con xin lỗi vì đã khiến mọi người phải chịu đói khát và bất tiện. Nhưng con hy vọng hai ngày vừa qua đã giúp mọi người hiểu được giá trị của sự tôn trọng. Đây là chìa khóa. Mọi người có thể về.”
Hoàng tiến lại gần Lan, nắm lấy tay cô. Anh không còn vẻ mặt bất lực nữa, mà là một sự hối lỗi sâu sắc. “Lan… anh xin lỗi. Anh đã sai khi để em một mình gánh chịu tất cả.”
Bà Thắm nhìn con trai và con dâu, cuối cùng, sự kiêu căng của bà cũng sụp đổ trước thực tế phũ phàng. Bà nhận ra, sự áp đặt của bà đã đẩy con dâu đến bước đường cùng, và điều đó suýt chút nữa đã làm tan vỡ gia đình con trai bà. “Thôi được rồi. Cả nhà về hết đi. Bà con về đi thôi. Về đi…” Giọng bà nhỏ dần, chứa đựng sự mệt mỏi và thất bại.
Một tháng sau, căn hộ lại trở về với sự yên bình vốn có. Lan đang ngồi đọc sách, Hoàng pha cà phê mang ra cho cô.
“Em còn giận anh không?” Hoàng nhẹ nhàng hỏi.
Lan đặt cuốn sách xuống, ngước nhìn chồng. “Giận chứ. Nhưng không phải là sự giận dữ muốn hủy hoại nữa. Em chỉ giận vì anh đã để em cô độc chiến đấu trong chính căn nhà của mình. Anh biết không, cái đêm em quyết định khóa cửa, em đã khóc rất nhiều. Em đã nghĩ đến việc ly hôn. Nhưng rồi em nhận ra, đó là sự lựa chọn hèn nhát.”
“Em đã rất mạnh mẽ,” Hoàng nói, giọng đầy ngưỡng mộ và hối lỗi. “Cái cách em đối diện với mẹ và cả gia đình anh, em đã khiến họ hiểu ra vấn đề mà cả đời anh không dám nói. Em đã giành lại sự tôn trọng cho cả em và anh.”
Lan mỉm cười. “Đúng vậy. Em dùng 1 tỷ của mẹ em, và 20 triệu bà nội không cho, để mua lại sự tôn trọng. Mà sự tôn trọng đó, nó còn đắt giá hơn cả căn nhà này.”
Hoàng ôm vợ vào lòng, anh hứa sẽ không bao giờ để Lan phải chịu đựng sự áp bức đó nữa. Về phía bà Thắm, sau sự kiện kinh hoàng đó, bà đã thay đổi thái độ. Bà ít nói hơn, và khi nói chuyện với Lan, bà luôn giữ một sự chừng mực nhất định. Lần đầu tiên, Lan cảm thấy cô thực sự là chủ nhân của căn nhà này, và quan trọng hơn, là chủ nhân của cuộc sống của chính mình. Sự trả đũa cay đắng và kịch tính đã không dẫn đến sự chia ly, mà lại trở thành chất xúc tác mạnh mẽ nhất để xây dựng lại mối quan hệ gia đình trên nền tảng của sự tôn trọng và bình đẳng.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.
Mẹ vợ góa phụ ở quê lên thành phố chăm cháu mới sinh, rồi bất ngờ phát hiện mình có bầu. Danh tính bố đứa trẻ đã trở thành một bí ẩn gây chấn động, khiến người con gái phải đối mặt với sự hoang mang tột độ.
Tội lỗi lẩn khuất trong bóng tối, một thứ tội lỗi đến từ sự cô đơn chất chồng và nỗi khao khát được công nhận. Bà Hạnh, năm mươi lăm tuổi, góa bụa mười năm, rời làng quê lên thành phố chăm sóc cháu ngoại mới sinh, tên là An Nhiên. Ngôi nhà hiện đại này, nơi cô con gái Chi và anh con rể Kha đang xây dựng cuộc sống thành đạt, lẽ ra phải là nơi bà tìm thấy niềm vui tuổi già. Nhưng thay vào đó, nó trở thành một cái lồng mạ vàng, nơi sự kiểm soát và phán xét lấn át sự yêu thương.
Chi, với vẻ ngoài kiệt sức vì công việc và chăm con, đặt cốc nước cam lên bàn. Ánh mắt cô sắc lạnh, xoáy sâu vào mẹ mình. “Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi? Đừng có lén lút ăn uống vớ vẩn ngoài kia! Mẹ đã tăng ba ký rồi đấy! Mẹ nghĩ con vất vả nuôi mẹ là để mẹ cứ mặc sức nuông chiều bản thân, không giữ gìn sức khoẻ sao? Hay mẹ nghĩ con giàu có, thừa tiền cho mẹ ăn thả phanh?” Giọng Chi đầy vẻ mỉa mai chua chát, không che giấu sự khó chịu. Cô đang ám chỉ những buổi tối muộn mẹ cô viện cớ đi dạo mát để tìm kiếm một sự an ủi khác.
Bà Hạnh run rẩy, cố gắng giữ vẻ bình thản, nhưng lòng bà quặn thắt. “Mẹ… mẹ chỉ đi bộ tập thể dục thôi. Có lẽ do cháo giò heo con nấu cho cháu, mẹ ăn ké nên… nên mẹ béo lên thôi.” Bà lúng túng đưa tay vuốt nhẹ bụng. Cảm giác tội lỗi như một tảng đá lạnh lẽo đè nặng lên ngực, nhưng sự cô đơn đã đẩy bà vào vòng tay của sự lầm lỡ với ông An, người hàng xóm góa vợ. Sự lén lút đó là lối thoát duy nhất cho những năm tháng trống rỗng.
Kha, anh con rể, bước vào phòng khách, khoác lên mình bộ vest đắt tiền và vẻ đạo mạo của một người thành đạt. Anh ta liếc nhìn bà Hạnh, cười khẩy một cách đầy ý tứ. “Thôi nào, Chi. Mẹ vợ cũng là người. Bà góa bụa lâu năm, cứ để bà ấy tìm chút niềm vui tiêu khiển. Miễn là đừng mang cái ‘tiêu khiển’ đó về nhà này, làm ảnh hưởng đến ‘mặt mũi’ của chúng ta là được.” Lời nói của Kha nghe có vẻ khoan dung, nhưng sự nhấn mạnh vào “góa bụa lâu năm” và “mặt mũi” chất chứa sự châm biếm xót xa, coi nhẹ thân phận của bà.
“Anh Kha nói đúng, mẹ cũng lớn tuổi rồi, mẹ phải biết giữ mình. Con chỉ sợ mẹ làm việc gì đó lố lăng, không đứng đắn, rồi thiên hạ lại đồn đại về gia đình mình, ảnh hưởng đến công việc của Kha,” Chi tiếp lời, giọng điệu cay nghiệt không hề giảm. Bà Hạnh cúi gằm mặt, nuốt ngược những giọt nước mắt nóng hổi. Bà biết, ánh mắt khinh miệt của con gái và con rể chỉ là bề nổi của sự thật phũ phàng: họ sợ bà làm vướng bận, sợ bà làm xấu mặt, sợ bà trở thành gánh nặng xã hội cho sự hoàn hảo giả tạo của họ.
Trong lòng bà Hạnh, một sự căm phẫn thầm lặng lớn dần. “Chúng nó không bao giờ hiểu. Chúng nó chỉ nghĩ đến thể diện, không nghĩ đến trái tim ta.” Bà tự nhủ. Những đêm bà lén sang nhà ông An, đó không chỉ là sự thỏa mãn về thể xác, mà còn là nơi bà tìm lại được sự tôn trọng, sự lắng nghe và cảm giác mình vẫn còn đáng giá, còn có thể yêu và được yêu. Ông An, với sự chân thành và tình thương, đã lấp đầy những khoảng trống mà chính con gái bà đã vô tình tạo ra.
Một tháng sau, sự xung đột ngấm ngầm bỗng trở nên công khai và dữ dội. Bà Hạnh đột ngột ngất xỉu khi đang cho cháu ngoại ăn. Chi và Kha hốt hoảng đưa bà vào bệnh viện.
Trong căn phòng chờ lạnh lẽo, Chi ngồi bệt xuống ghế, cắn chặt môi. “Em không thể chịu đựng được nữa, Kha. Nếu mẹ cứ tiếp tục như thế này, em sẽ thuê người giúp việc chuyên nghiệp và đưa mẹ về quê. Em không muốn công việc của anh bị ảnh hưởng vì những rắc rối không đâu của mẹ.” Cô nói, vẻ mệt mỏi đã chuyển thành sự tàn nhẫn vô cảm.
Kha đang định an ủi vợ thì cửa phòng khám mở ra. Bác sĩ bước ra, nét mặt hơi ngập ngừng. “Cô Chi, mời cô và anh vào đây. Có kết quả… bất ngờ.”
Trong phòng, bác sĩ đẩy kết quả siêu âm và xét nghiệm máu về phía Chi. “Cô Hạnh… có thai. Khoảng hai tháng rưỡi.”
“CÁI GÌ?!” Chi hét lên, tiếng kêu thất thanh làm rung chuyển sự im lặng của bệnh viện. Khuôn mặt cô tái mét, mọi vẻ mỉa mai, kiêu ngạo thường ngày đều tan biến, chỉ còn lại sự bàng hoàng, hoang mang tột độ. “Bác sĩ… bác sĩ có nhầm không? Mẹ tôi… mẹ tôi gần sáu mươi tuổi rồi! Bà ấy đã mãn kinh lâu rồi cơ mà!” Cô túm lấy tay bác sĩ, giọng run rẩy, tuyệt vọng bấu víu vào một hy vọng sai lầm nào đó.
Bác sĩ nhìn Chi với vẻ thông cảm. “Tôi hiểu sự bất ngờ của cô. Đây là một trường hợp mang thai muộn, rất hiếm gặp, nhưng kết quả y khoa hoàn toàn chính xác. Thai nhi đang phát triển khoẻ mạnh.”
Khi bà Hạnh tỉnh lại, bà thấy Chi và Kha ngồi cạnh giường. Vẻ mặt họ không còn là sự mỉa mai khinh khỉnh, mà là sự phẫn nộ, nhục nhã và tổn thương tột cùng. “Mẹ, mẹ nói đi! Đứa bé là của AI?!” Chi gằn từng chữ, đôi mắt đỏ ngầu, cố gắng kìm nén tiếng khóc tuyệt vọng. “Mẹ đang làm cái trò gì vậy? Mẹ muốn gia đình này tan nát sao? Mẹ muốn con phải đối diện với sự cười nhạo của thiên hạ thế nào?!”
Bà Hạnh quay mặt vào tường, nước mắt thấm ướt gối. “Mẹ… mẹ không biết. Con à, mẹ thực sự… không biết.” Bà nói dối, nhưng sâu thẳm, bà không dám thốt ra cái tên đó vì sợ hãi phản ứng của con gái. Sự thật quá trớ trẽn, quá phũ phàng với những tiêu chuẩn mà Chi đặt ra.
“Không biết?!” Kha đứng bật dậy, anh ta cười một cách điên dại, đầy khinh miệt. “Đừng có diễn kịch nữa, bà Hạnh! Bà nghĩ chúng tôi là lũ ngốc à? Góa phụ bao nhiêu năm, tự nhiên có thai? Bà ngoại tình với ai? Một gã trai trẻ nào rảnh rỗi quanh đây sao? Nói NGAY! Bà muốn đứa em cùng mẹ khác cha này trở thành vết nhơ cho cuộc đời của Chi ư? Bà muốn người ta gọi con bé An Nhiên là cháu ngoại của một bà góa dâm đãng sao?”
Chi túm lấy vai mẹ, lắc mạnh. “Mẹ nhìn con đi! Mẹ đã làm tan nát tất cả! Con đã quá mệt mỏi rồi, tại sao mẹ không thể sống yên phận một chút cho con nhờ? Mẹ không yêu con sao?!” Chi hét lên, nỗi đau về sự phản bội đã vượt qua cả sự giận dữ.
Bà Hạnh ôm mặt khóc nức nở, giọng lạc đi vì hối hận và tủi thân. “Mẹ xin lỗi… Mẹ xin lỗi con. Mẹ… mẹ quá cô đơn. Con và Kha bận rộn… Mẹ cứ lủi thủi trong cái nhà này… Mẹ đã cố gắng làm mọi thứ cho con, nhưng mẹ không thể tự chiến thắng sự trống rỗng trong tim mình… Mẹ không muốn làm phiền con…” Lời thú nhận của bà nghe thật đáng thương, nhưng không thể xoa dịu cơn thịnh nộ của con gái.
Đúng lúc cuộc tranh cãi đạt đến cao trào, một bóng người xuất hiện. Ông An, người hàng xóm góa vợ, bước vào, trên tay cầm một giỏ trái cây tươi. Ông lặng lẽ đặt giỏ xuống. Vẻ mặt ông căng thẳng, ánh mắt nhìn bà Hạnh đầy vẻ lo lắng.
“Chi, Kha, hai đứa bình tĩnh. Hạnh vừa tỉnh, đừng làm cô ấy sợ,” Ông An nói, giọng ông điềm đạm nhưng bàn tay nắm chặt.
Chi nhìn ông An, ánh mắt cô đột nhiên thay đổi. Một loạt hình ảnh vụt qua trong tâm trí cô: những lần ông An và mẹ cô trò chuyện bên cổng, những lần mẹ cô viện cớ sang nhà ông An lấy đồ, những lần ông đưa bà đi khám bệnh mà cô không hề nghi ngờ. Cô nhớ đến lần Kha hỏi đùa ông: “Bác An có vẻ khoẻ khoắn quá, không định tìm người bầu bạn sao?” và ánh mắt lấp lánh của ông khi đó.
“Bác An,” Chi nói, giọng cô lạnh tanh, không một chút biểu cảm. “Bác có biết bố đứa trẻ trong bụng mẹ con là ai không?”
Ông An sững sờ. Chiếc giỏ trái cây trên tay ông rơi xuống, lăn lóc trên sàn nhà. Ông cúi xuống, nhặt quả táo lăn ra, bàn tay run rẩy không giấu được. Ông nhìn thẳng vào Chi, ánh mắt đau đớn, nhưng quyết đoán.
“Là… là tôi. Đứa bé là con tôi.” Lời thú nhận của ông An vang vọng, khiến cả Chi và Kha đều chôn chân tại chỗ.
Chi lùi lại hai bước. Mọi sự mỉa mai, giận dữ, phẫn nộ trong cô đều biến mất. Thay vào đó là sự trống rỗng, một cảm giác phản bội sâu sắc từ hai người cô tưởng là thân thiết nhất.
Kha là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh. Anh ta nhìn ông An với vẻ nghiêm nghị. “Bác An, bác đang nói đùa phải không? Bác và mẹ vợ cháu… chuyện này… thật vô lý!”
Ông An lắc đầu, giọng ông run run nhưng kiên định. “Không, Kha. Tôi không đùa. Tôi xin lỗi cả hai đứa. Mẹ cháu, bà ấy đã quá cô đơn. Tôi cũng vậy. Chúng tôi không hề có ý định lừa dối hay làm gì sai trái. Nhưng chúng tôi tìm thấy sự đồng cảm, sự chia sẻ ở nhau. Cảm xúc đến một cách tự nhiên. Đó là một lỗi lầm, nhưng nó là sự thật… và tôi yêu Hạnh.”
Chi nhìn mẹ, rồi nhìn ông An. Cô nhận ra sự chân thành, không chút giả dối trong ánh mắt của ông. Cô nhận ra những năm tháng cô vô tình bỏ quên mẹ, ông An đã ở đó, lấp đầy.
Trong nhiều ngày sau đó, bầu không khí trong nhà nặng nề như chì. Chi không nói chuyện với ai, cô vật lộn với cảm xúc. Sự mỉa mai ban đầu đã chuyển thành nỗi đau, rồi nỗi đau nhường chỗ cho sự thấu hiểu muộn màng. Cô nhận ra, mẹ cô không phải là người mẹ hoàn hảo trong tưởng tượng của cô, mà là một người phụ nữ với những khao khát và yếu đuối riêng. Cô nhận ra mình và Kha đã đẩy mẹ vào sự cô độc đến mức nào.
Kha ngồi xuống cạnh Chi vào một đêm. “Em à, anh cũng giận lắm, nhưng anh hiểu. Mẹ em và bác An… họ cũng là con người. Họ cũng có nhu cầu được yêu thương. Chúng ta đã quá vô tâm, quá tập trung vào bản thân mình và danh tiếng bên ngoài.” Kha thừa nhận, anh cũng đang đối diện với sai lầm của chính mình.
Chi bật khóc nức nở. “Em sai rồi, Kha. Em đã quá ích kỷ. Em chỉ nghĩ đến thể diện, đến sự hoàn hảo, mà không nghĩ đến mẹ đã phải chịu đựng bao nhiêu. Mười năm góa bụa, em chưa bao giờ hỏi mẹ có vui không, có cô đơn không. Em chỉ biết chỉ trích, kiểm soát.”
Cô bước ra khỏi phòng, đến bên giường mẹ. Bà Hạnh đang thức, mắt bà đỏ hoe. “Mẹ, con xin lỗi.” Chi ôm chầm lấy mẹ, ôm chặt như thể sợ bà sẽ biến mất. “Con xin lỗi vì những lời nói của con. Con xin lỗi vì đã không hiểu mẹ. Mẹ… mẹ muốn giữ đứa bé chứ?”
Bà Hạnh nghẹn ngào gật đầu. “Mẹ muốn. Đây là niềm an ủi cuối cùng của đời mẹ, con à. Và mẹ… mẹ yêu ông An. Ông ấy làm mẹ cảm thấy mình còn sống, còn có ý nghĩa.”
“Vậy thì mẹ hãy giữ nó. Con sẽ ủng hộ mẹ. Bác An… là một người tốt, con biết điều đó. Nếu bác ấy thật lòng, con sẽ chấp nhận. Nhưng mẹ phải hứa với con, từ giờ, không được giấu diếm bất cứ điều gì nữa.” Chi nói, lòng cô nhẹ nhõm đến lạ. Sự chấp nhận đã giải phóng cô khỏi gông cùm của sự phán xét.
Kha bước vào, khuôn mặt anh đã giãn ra. Anh ta nhìn ông An, đang đứng ngoài cửa phòng. “Bác An, bác đã nói bác sẽ chịu trách nhiệm. Vậy thì, hãy làm tròn lời hứa đó. Bác sẽ là một người cha, một người chồng. Và cháu… cháu sẽ giúp bác chăm sóc em bé này, như chăm sóc em ruột của Chi.” Kha nói, giọng anh chân thành.
Sự kịch tính lắng xuống, nhường chỗ cho tình người và sự hàn gắn. Đám cưới nhỏ, ấm cúng của bà Hạnh và ông An diễn ra sau đó ba tháng. Bà Hạnh mặc chiếc áo dài màu kem do Chi tự tay chọn, khuôn mặt rạng rỡ, ôm bụng bầu đã lớn. Ông An nắm tay bà, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương và sự tôn trọng.
Mọi người quây quần bên nhau, không còn sự mỉa mai, không còn sự khinh khi. Chi nhìn mẹ, cô thấy mẹ cô trẻ ra, hạnh phúc thực sự. Cô hiểu ra rằng, hạnh phúc không nằm ở những chuẩn mực xã hội cứng nhắc, mà nằm ở sự dũng cảm đối diện với sự thật và sự thấu hiểu dành cho nhau.
Đứa bé, đứa em cùng mẹ khác cha sắp chào đời, không phải là vết nhơ, mà là biểu tượng của một cơ hội thứ hai. Chi và Kha đã học được bài học đắt giá về sự vô tâm. Họ đã học được cách yêu thương mẹ mình một cách chân thật nhất, chấp nhận mọi khuyết điểm và khao khát của bà.
Sáu tháng sau, bà Hạnh sinh hạ một bé trai kháu khỉnh, khoẻ mạnh. Đặt tên là An Khang. Chi và Kha cùng ông An vỡ òa trong hạnh phúc. Chi ôm em trai bé bỏng vào lòng, nước mắt chảy dài vì sung sướng và hối hận.
“Khang của chị,” Chi thì thầm, “Chị xin lỗi vì đã từng không muốn em tồn tại. Nhưng bây giờ, em là điều tuyệt vời nhất.”
Kha và ông An trở nên thân thiết hơn, cùng nhau chăm sóc hai em bé (An Nhiên và An Khang). Ngôi nhà luôn rộn ràng tiếng cười.
Một buổi tối, khi mọi người quây quần bên mâm cơm, Chi múc cháo đặc biệt cho mẹ. Cô cười tươi tắn. “Mẹ, lần này mẹ phải ăn nhiều vào. Không được giấu giếm nữa đâu, vì bây giờ… mọi thứ đều là của chúng ta rồi. Mẹ, con, Kha, ông An, và cả hai em bé nữa.”
Bà Hạnh nhìn con gái, đôi mắt ngấn lệ hạnh phúc. “Mẹ cảm ơn con, Chi. Cảm ơn con vì đã cho mẹ được sống thật với chính mình… và có được một gia đình trọn vẹn.” Bà nắm tay ông An.
Ông An dịu dàng xoa đầu Chi. “Bác cảm ơn hai con đã chấp nhận bác. Chúng ta, tất cả chúng ta, đều đã vượt qua một thử thách lớn. Và bây giờ, chúng ta là một gia đình, một gia đình với đầy đủ tình yêu và sự tha thứ.”
Ngôi nhà, sau bao nhiêu sóng gió và bí mật bị che giấu, cuối cùng đã tìm lại được sự bình yên đích thực, một sự bình yên đến từ lòng vị tha, sự thấu hiểu và tình yêu không phán xét.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.











