Con gái tôi 33t, không xinh tuy học Thạc sĩ nhưng đi làm cũng chỉ được 4,5triệu/tháng vậy mà lúc nào cũng muốn lấy chồng đại gia

Chương 1: Giấc Mộng Đại Gia

Con gái tôi, Linh, năm nay ba mươi ba tuổi. Tôi nói điều này không phải với ý chê bai, mà là một sự thật phũ phàng: con bé không được xinh, nếu không muốn nói là xấu. Khuôn mặt nó có phần thô kệch, dáng đi lại hơi gù, thiếu đi sự mềm mại của một người phụ nữ. Từ ngày học xong Thạc sĩ, nó xin được một công việc trong một trung tâm nghiên cứu nhỏ, lương tháng vỏn vẹn bốn triệu rưỡi – một con số chỉ đủ để nó trang trải tiền xăng xe và những bữa ăn trưa đạm bạc. Thế nhưng, con bé lúc nào cũng ngẩng cao đầu, đi đứng với một vẻ tự tin như thể cả thế giới này đang nợ nó một lời công nhận.

Những bữa cơm gia đình của chúng tôi thường bắt đầu trong yên lặng và kết thúc bằng những tiếng thở dài. Lần nào cũng vậy, khi tôi gắp cho nó một miếng thịt, nó sẽ gạt đi và bắt đầu bài ca quen thuộc.

“Con không lấy người thường đâu,” nó tuyên bố, đôi đũa gõ nhẹ lên thành bát. “Cỡ của con phải lấy chồng đại gia.”

Tôi bật cười, một nụ cười nửa đùa nửa thật, cố gắng che đi sự mệt mỏi trong lòng. “Đại gia người ta thiếu gì lựa chọn mà lại lấy con? Hoa hậu, diễn viên, người mẫu xếp hàng dài ngoài kia còn chưa tới lượt con đâu.”

Ngay lập tức, con bé xù lông lên như một con nhím. “Mẹ nói thế là sai. Con là Thạc sĩ, con hơn họ ở cái đầu. Con có học thức đàng hoàng, có chiều sâu tâm hồn, đâu phải loại chỉ biết phấn son làm đẹp. Đàn ông thành đạt bây-giờ họ cần một người vợ thông minh để chia sẻ sự nghiệp, chứ không phải một bình hoa di động.”

Chồng tôi, người đàn ông cả đời chỉ biết im lặng trước những cuộc tranh cãi của hai mẹ con, lại thở dài, lắc đầu ngao ngán. Chúng tôi đã khuyên nó không biết bao nhiêu lần, rằng giá trị của một người phụ nữ không nằm ở tấm bằng hay người đàn ông mà cô ấy cưới. Rằng hạnh phúc đến từ những điều bình dị, từ sự đồng điệu và sẻ chia. Nhưng mọi lời nói của chúng tôi đều như nước đổ lá khoai. Con bé khư khư ôm lấy niềm tin rằng tấm bằng Thạc sĩ của nó là một tấm vé vàng để bước vào giới thượng lưu.

Cuối cùng, chúng tôi đành mặc kệ. “Thôi, đến đâu hay đến đó,” tôi tự an ủi mình như thế, dù trong lòng vẫn lo ngay ngáy, sợ con bé cứ mãi ôm mộng viển vông rồi ế chỏng chơ. Ở tuổi ba mươi ba, bạn bè nó đã con bồng con bế, còn nó vẫn sớm đi tối về một mình, bầu bạn với những cuốn sách và một mức lương không đủ sống.

Thế rồi một hôm, nó về nhà, gương mặt rạng rỡ một cách lạ thường, khác hẳn với vẻ kiêu kỳ nhưng u uất thường ngày. Nó ném chiếc túi xách lên ghế sofa và reo lên: “Mẹ ơi, con có người yêu rồi! Anh ấy là giám đốc, có năm công ty con trải dài khắp cả nước, người Hà Nội gốc đấy mẹ ạ!”

Tôi suýt đánh rơi cái bát đang rửa dở. Tiếng “loảng xoảng” của nó suýt nữa đã vang lên trong căn bếp nhỏ của chúng tôi. Giám đốc? Năm công ty? Người Hà Nội gốc? Tôi quay lại nhìn con gái, cố gắng tìm kiếm một nét đùa cợt trên khuôn mặt nó. Nhưng không, nó hoàn toàn nghiêm túc. Cái đứa con gái suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào công việc lương ba cọc ba đồng của tôi, làm sao có thể gặp được một nhân vật tầm cỡ như thế?

Chồng tôi từ phòng khách bước vào, đôi mày cau lại. “Con đừng có mà bị người ta lừa. Thời buổi này lừa đảo nhiều lắm. Đại gia thật không dễ tìm đâu con ạ.”

Linh cười khẩy, một nụ cười vừa đắc thắng vừa có chút coi thường. “Bố mẹ lúc nào cũng nghĩ con gái mình kém cỏi thế à? Con đã nói rồi, con có học thức, con có giá trị riêng. Anh ấy yêu con vì con thông minh, vì con có thể trò chuyện với anh ấy về kinh tế vĩ mô, về chính trị thế giới, những thứ mà mấy cô chân dài não ngắn kia không bao giờ hiểu được.”

Tôi không cãi lại, nhưng một nỗi bất an vô hình bắt đầu len lỏi trong tim tôi. Linh chưa bao giờ là một đứa trẻ dễ tin người. Nhưng khi đối mặt với giấc mộng lớn nhất đời nó, liệu nó có còn đủ tỉnh táo?


Chương 2: Chàng Rể Vàng

Hai tuần sau, Linh dắt “chàng giám đốc” về ra mắt. Anh ta tên Minh, ngoài ba mươi, dáng người cao ráo, ăn mặc chỉn chu trong bộ vest hàng hiệu. Anh ta lái một chiếc xe hơi bóng loáng mà cả đời vợ chồng tôi làm lụng cũng không mua nổi. Vừa bước vào nhà, Minh đã cúi đầu chào chúng tôi một cách lễ phép, giọng nói trầm ấm và lịch thiệp.

“Cháu chào hai bác ạ. Cháu là Minh, bạn trai của Linh. Nghe Linh kể về hai bác nhiều nên hôm nay cháu xin phép được đến thăm gia đình.”

Anh ta nói năng đâu ra đấy, cử chỉ từ tốn, ánh mắt nhìn Linh đầy trìu mến. Trong suốt bữa ăn, Minh tỏ ra là một người đàn ông hiểu biết rộng, từ chuyện kinh doanh đến văn hóa, nghệ thuật, anh ta đều có thể nói chuyện một cách lưu loát. Anh ta kể về những chuyến công tác nước ngoài, về những dự án bất động sản triệu đô, về những khó khăn khi điều hành cùng lúc năm công ty. Mỗi câu chuyện của anh ta đều khiến con gái tôi mắt sáng rực lên vì ngưỡng mộ.

Chồng tôi, ban đầu còn giữ thái độ dò xét, cũng dần bị chinh phục. Ông bắt đầu hỏi han về công việc, về gia đình Minh. Anh ta trả lời rất trôi chảy, rằng bố mẹ anh ta đều là công chức về hưu, gia đình gia giáo, chỉ có mình anh ta theo nghiệp kinh doanh.

Trước khi ra về, Minh bất ngờ rút ra một chiếc phong bì dày cộp, đặt lên bàn và đẩy về phía vợ chồng tôi. “Thưa hai bác, cháu có chút quà mọn ra mắt. Mong hai bác nhận cho cháu vui.”

Tôi ngỡ ngàng nhìn chiếc phong bì. Chồng tôi vội xua tay: “Ấy, không được đâu cháu. Cháu đến chơi là quý rồi, quà cáp làm gì.”

Minh mỉm cười, một nụ cười rất chân thành. “Bác đừng ngại. Đây là tấm lòng của cháu. Cháu xin phép được cưới Linh làm vợ. Cháu yêu em ấy thật lòng và muốn mang lại cho em ấy một cuộc sống tốt nhất. Số tiền này, năm mươi triệu, hai bác cứ cầm để sắm sửa, chuẩn bị cho đám cưới.”

Năm mươi triệu. Tôi nhìn chồng, cả hai chúng tôi đều sững sờ. Một người đàn ông tốt, nói năng chuẩn mực, lại hào phóng và có vẻ yêu thương con gái mình thật lòng. Lẽ nào, con gái tôi cuối cùng cũng gặp được phúc lớn? Mọi nỗi lo lắng, nghi ngờ trong tôi dần tan biến, nhường chỗ cho một niềm hy vọng le lói.

Sau vài lần qua lại, gia đình tôi hoàn toàn bị Minh chinh phục. Chúng tôi đồng ý cho cưới. Con gái tôi hạnh phúc đến mức như đang đi trên mây. Mỗi ngày, nó đều chụp ảnh nhẫn kim cương, váy cưới hàng hiệu, những bữa ăn tối trong nhà hàng sang trọng, rồi đăng đầy lên mạng xã hội. Dòng trạng thái nào cũng không quên gắn thêm hashtag: #lấychồngđạigia, #hạnhphúcviênmãn, #tìnhyêuđíchthực.

Bạn bè, họ hàng vào bình luận chúc mừng không ngớt. Ai cũng khen con tôi tốt số, có phúc. Con bé đọc những bình luận đó mà cười cả ngày. Nó cảm thấy mình đã chiến thắng, đã chứng minh cho cả thế giới thấy rằng một cô gái có học thức, dù không xinh đẹp, vẫn có thể có được tất cả.

Tôi không nói gì, chỉ âm thầm dõi theo niềm hạnh phúc của con. Tôi cầu nguyện cho nó không gặp phải sóng gió. Nhưng cuộc đời… nào có đơn giản như một câu chuyện cổ tích.


Chương 3: Bão Tố Giữa Tiệc Cưới

Ngày cưới, nhà trai đến rước dâu bằng một dàn xe sang xếp hàng dài cả con ngõ nhỏ. Khách khứa hai bên đông nghịt, hoa tươi ngập lối đi. Tiệc cưới được tổ chức tại một trong những khách sạn năm sao lộng lẫy nhất thành phố. Tôi mặc chiếc áo dài gấm, đứng đón khách bên cạnh chồng, lòng lâng lâng một niềm tự hào khó tả. Nhìn con gái trong bộ váy cưới trắng muốt, gương mặt trang điểm kỹ càng che đi những khuyết điểm, tôi đã nghĩ rằng, có lẽ ông trời đã thật sự thương lấy gia đình mình rồi.

Buổi tiệc diễn ra trong không khí trang trọng và xa hoa. Ánh đèn pha lê lấp lánh, tiếng nhạc du dương, những lời chúc tụng không ngớt. Tôi ngồi ở bàn gia đình, nhìn lên sân khấu nơi con gái và con rể đang chuẩn bị làm lễ, lòng ngập tràn hạnh phúc.

Nhưng ngay giữa khoảnh khắc thiêng liêng ấy – khi người dẫn chương trình đang cất giọng mời cô dâu chú rể trao nhẫn – thì một biến cố kinh hoàng đã xảy ra.

Từ phía cửa chính, một người phụ nữ bụng bầu vượt mặt, gương mặt tái nhợt vì mệt mỏi và đau khổ, tay dắt theo một bé gái chừng bốn tuổi, bỗng nhiên lao vào giữa hội trường. Cô ta chạy thẳng về phía sân khấu, mặc cho nhân viên an ninh cố gắng cản lại. Cả hội trường lập tức im phăng phắc, mọi ánh mắt đổ dồn về phía người phụ nữ lạ mặt.

Cô ta dừng lại trước sân khấu, đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm vào chú rể. Giọng cô ta nghẹn lại, nức nở, nhưng đủ lớn để cả khán phòng đều nghe thấy:

“Anh Minh! Anh đã nói với em thế nào? Anh bảo anh chỉ đi công tác vài ngày rồi sẽ về với mẹ con em cơ mà!”

Cả hội trường sững sờ. Âm thanh duy nhất còn lại là tiếng nhạc nền vẫn đang phát một cách lạc lõng. Con gái tôi quay phắt lại nhìn chồng, gương mặt nó trắng bệch như tờ giấy. Chú rể, người đàn ông lịch lãm mà chúng tôi hết mực tin tưởng, lùi lại một bước, đôi môi mấp máy, ấp úng:

“Em… em bình tĩnh đã… Anh… anh sẽ giải thích sau…”

“Giải thích?” Người phụ nữ kia cười một tiếng chua chát. Cô ta rút ra một xấp giấy tờ từ trong túi, ném thẳng lên sân khấu. Những tờ giấy bay lả tả xuống chân cô dâu chú rể. “Giải thích đi! Đây là giấy đăng ký kết hôn giữa tôi và anh, còn đây là giấy khai sinh của con gái anh! Anh cưới vợ mới để làm cái gì hả? Anh nói đi!”

Một tiếng “ồ” lớn vang lên khắp khán phòng. Tiếng xì xào bắt đầu lan ra như một đám cháy. Mọi người rút điện thoại ra, những ánh đèn flash lóe lên không ngừng, chĩa thẳng vào mớ hỗn độn trên sân khấu. Mẹ chú rể, người phụ nữ quý phái lúc sáng còn tươi cười, giờ đây choáng váng đến mức phải có người dìu. Còn gia đình tôi thì như chết lặng.

Con gái tôi đứng đó, run rẩy, đôi mắt vô hồn nhìn vào những tờ giấy dưới chân. Rồi nó đột ngột quay sang phía tôi, ánh mắt cầu cứu, tuyệt vọng.

“Mẹ ơi… con… con bị lừa thật rồi phải không mẹ?”

Tôi không thể trả lời. Cổ họng tôi nghẹn đắng. Tôi chỉ thấy cay xè nơi khóe mắt – không phải vì xót thương cho con, mà vì thương cho sự ngu ngốc của nó. Cả một đời nó chạy theo hai chữ “đại gia”, để rồi cuối cùng, trong ngày trọng đại nhất, nó nhận ra mình đã lấy về một kẻ chuyên đi lừa gạt phụ nữ bằng chính cái danh nghĩa đó.


Chương 4: Bài Học Đắt Giá

Đám cưới tan nát ngay tại chỗ. Nhà trai vội vã đưa chú rể rời đi, bỏ lại một mình con gái tôi trơ trọi trên sân khấu trong bộ váy cưới đắt tiền. Người phụ nữ mang thai kia, sau khi trút hết nỗi uất hận, cũng dắt con gái nhỏ lẳng lặng rời đi, để lại một hội trường tan hoang và hàng trăm cặp mắt hiếu kỳ.

Những bức ảnh, những đoạn video về “cô dâu Thạc sĩ bị đại gia rởm lừa trong ngày cưới” tràn lan trên mạng xã hội chỉ vài giờ sau đó. Tên con gái tôi xuất hiện trên khắp các trang báo lá cải, các diễn đàn trên Facebook, TikTok. Người ta bình luận, chế giễu, thương hại.

“Đúng là học cao mà dại quá.”
“Tưởng vớ được mỏ vàng, ai dè vớ phải mỏ lừa.”
“Chắc mờ mắt vì tiền nên không tìm hiểu kỹ, giờ thì sáng mắt ra chưa?”

Mỗi một bình luận như một nhát dao đâm vào lòng tôi. Con gái tôi đã nhận được một bài học quá đắt giá. Sau ngày hôm đó, nó nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, không nói một lời. Nó xóa hết tài khoản mạng xã hội, cắt đứt liên lạc với bạn bè. Từ một người luôn tự tin vào học thức của mình, giờ đây nó trở thành một kẻ thất bại thảm hại trong mắt cả thiên hạ.

Nhưng có lẽ, trong cái rủi lại có cái may. Cú sốc này đã kéo con bé trở về với thực tại. Một tháng sau, nó ra khỏi phòng, gầy rộc đi nhưng ánh mắt đã không còn vô hồn.

“Mẹ, con xin lỗi,” nó nói, giọng khản đặc. “Con đã sai rồi.”

Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy con gái mình khiêm tốn đến vậy. Cú ngã này đã đập tan đi sự kiêu ngạo và ảo tưởng của nó. Nó xin nghỉ việc ở trung tâm cũ, bắt đầu tìm kiếm một công việc mới phù hợp với năng lực hơn, không còn mơ mộng về những thứ xa vời.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn thấy nó ngồi một mình, lặng lẽ khóc. Tôi biết vết sẹo này sẽ theo nó rất lâu, có khi là cả đời. Nhưng tôi cũng tin rằng, sau cơn mưa, trời sẽ lại sáng. Con gái tôi, sau khi trả giá cho sự phù phiếm của mình, có lẽ sẽ tìm thấy một hạnh phúc bình dị và đích thực hơn. Một hạnh phúc không cần đến hashtag #lấychồngđạigia để chứng minh. Và với tư cách là một người mẹ, tôi sẽ luôn ở bên cạnh, chờ đợi ngày đó đến với con.