Nhà vừa xây xong thì vợ chồng tôi lục đục l:y h:;ôn vì mẹ chồng đòi đến ở chung, tôi tay trắng dắt con trở về nhà mẹ đẻ nhưng âm thầm đi trước 1 bước, 3 tháng sau cả nhà chồng phải đến cầu xin tôi chỉ vì…
Nhà vừa hoàn thiện, chưa kịp treo bảng “gia đình hạnh phúc”, thì mẹ chồng xách vali lên tuyên bố:
– “Tao ở với tụi bây luôn cho có cháu ẵm bồng. Nhà này mẹ đứng tên chung mà, ở có gì sai?”
Tôi im. Vì cái nhà ấy, tôi cũng góp một nửa tiền — bao năm làm lụng, gom từng đồng.
Nhưng chồng tôi thì…
Chỉ quay sang bảo:
– “Ở chung có gì đâu, mẹ anh già rồi, cũng cần người chăm. Em liệu mà sống cho phải đạo.”
Tôi s-ững người.
Chẳng ai hỏi tôi muốn gì. Chẳng ai nghĩ tôi cũng cần có một mái ấm riêng cho tổ ấm nhỏ của mình.
Những tháng ngày sau đó, mỗi bữa cơm là một lần mẹ chồng xỉ-a xó-i, mỗi tối là một lần chồng tôi bênh mẹ ra mặt, để tôi chơ vơ trong chính cái nhà do mình góp tiền xây.
Cho đến một hôm… tôi lặng lẽ gói đồ, ôm con rời đi trong đêm.
Không nước mắt. Không đôi co.
Tôi để lại tờ đơn ly hôn và dòng chữ:
“Tôi trả anh căn nhà này”
Tôi tay trắng. Dắt con về nhà mẹ đẻ.
Cả họ nhìn tôi như đứa bỏ chồng.
Nhưng… tôi âm thầm đi trước một bước.
Ngày bán hàng, tối chăm con, rảnh rỗi thì thì tôi học thêm.
Và rồi…Ba tháng sau
Một chiều mưa, khi đang dọn bàn, tôi thấy một chiếc xe quen dừng trước cổng.
Bước xuống là chồng cũ, mẹ chồng và em gái chồng.
Trông ai cũng… ngơ ngác, ti-ều tụ-y. Họ bắt đầu cầu xin tôi vì căn nhà cũ đã…
Căn nhà ấy…
Ba tháng sau khi tôi rời đi, nó không còn là tổ ấm, cũng chẳng còn là niềm tự hào của họ nữa.
Hôm đó, trời mưa lâm thâm. Tôi đang dọn bàn thì thấy chiếc ô tô cũ kỹ dừng lại trước quán ăn nhỏ nơi tôi làm. Ba người bước xuống — chồng cũ tôi, mẹ chồng và em gái chồng.
Cả ba trông tiều tụy, hốc hác, bơ phờ, chẳng còn chút kiêu hãnh nào.
Mẹ chồng là người lên tiếng đầu tiên:
– “Con… con về lại nhà đi. Căn nhà… giờ không còn ở được nữa…”
Tôi bình tĩnh đặt cái khăn xuống, đứng thẳng dậy:
– “Tôi không hiểu.”
Em gái chồng nghẹn ngào:
– “Chị… chị đi rồi là mẹ với anh hai cãi nhau suốt. Anh thì mất ngủ, mẹ thì bệnh lên bệnh xuống. Nhưng chuyện chính là… nhà bị ngân hàng siết rồi.”
Tôi hơi khựng lại.
Chồng cũ cúi đầu, giọng run run:
– “Anh vay tiền làm ăn… tưởng chị vẫn ở đó ký đồng sở hữu nên ngân hàng mới duyệt. Nhưng khi kiểm tra lại giấy tờ, họ phát hiện căn nhà… đứng tên riêng mình anh. Giấy tờ chị thu hồi từ ngày ly hôn nên ngân hàng đánh giá rủi ro và… thu hồi nợ đột xuất.”
Tôi nhớ lại buổi tối lặng lẽ rời đi, tôi không chỉ để lại tờ đơn ly hôn. Tôi còn mang theo bản hợp đồng góp vốn xây nhà mà tôi từng ký chung với anh — thứ mà mẹ chồng nhất quyết giấu đi để đẩy tôi khỏi quyền sở hữu.
Tôi đã đưa nó cho luật sư ngay hôm đó.
Luật sư bảo:
“Em rút phần vốn của em khỏi căn nhà này. Họ không thể lấy công sức của em.”
Tôi làm đúng như vậy.
Còn ngân hàng?
Khi mất đi khoản vốn của tôi, họ siết nợ – hoàn toàn đúng quy định.
Tôi nhìn ba con người đang đứng trước mặt mình, lòng bình thản đến lạ.
Chồng cũ nghẹn giọng:
– “Anh sai rồi… Em quay về đi… chúng ta làm lại từ đầu.”
Mẹ chồng cũng rưng rưng:
– “Mẹ… mẹ xin lỗi con. Lúc trước mẹ hồ đồ quá. Về ở với mẹ nhé, mẹ hứa không can thiệp nữa…”
Tôi cúi xuống lau vết dầu trên bàn, rồi ngẩng lên, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
– “Ba tháng trước, các người không cần tôi.
Bây giờ căn nhà sập đổ mới nhớ đến tôi sao?”
“Xin lỗi… tôi không quay lại. Nhà ấy thuộc về quá khứ – còn tôi đang xây lại cuộc đời mới cho mẹ con tôi.”
Nói rồi, tôi bế con bước vào trong quán.
Họ đứng đó rất lâu, dưới cơn mưa nặng hạt.
Còn tôi… tôi không hả hê. Chỉ thấy nhẹ lòng.
Vì cuối cùng, tôi đã dám chọn mình.
Và căn nhà cũ – thứ từng là gánh nặng – giờ chỉ còn là một bài học:
Đừng đánh đổi sự bình yên của mình để mua lấy một mái nhà không có hạnh phúc.











