Tôi tên là Minh Nguyệt, ba mươi ba tuổi, làm kế toán tại một công ty nhỏ. Chồng tôi – Hùng – một kỹ sư xây dựng, trước giờ rất hiền, ít nói, đôi khi hơi nóng tính nhưng chưa bao giờ làm gì khiến tôi sợ hãi.
Chúng tôi có một cậu con trai tên Bon, vừa tròn hai tuổi. Một đứa trẻ hoạt bát, đáng yêu, chỉ hơi khó ngủ về đêm. Nhà tôi lắp bốn cái camera: phòng khách, bếp, trước cửa và phòng của Bon. Không phải vì nghi ngờ ai, mà vì cả hai đi làm, muốn theo dõi con khi bà trông trẻ sang giữ.
Mọi chuyện đều bình thường – cho đến đêm hôm ấy.
1. Tiếng khóc giữa đêm và câu nói đáng sợ
Đêm hôm đó, trời mưa lất phất. Tôi đang ngủ thì nghe tiếng Bon khóc ré lên, dồn dập và hoảng loạn hơn mọi lần. Tôi bật dậy theo phản xạ, nhưng Hùng – nằm phía ngoài – đột ngột chống tay bật dậy trước tôi.
Ánh mắt anh rất lạ. Rất… hoảng.
Tôi còn chưa kịp hỏi thì anh gằn giọng, nhỏ nhưng sắc:
– Đừng làm ồn. Khóa cửa lại!
Tôi sững sờ. Đêm khuya, con khóc, chồng tôi lại nói câu chẳng liên quan: “Khóa cửa lại”. Cách anh nói, giống như đang sợ ai đó, hoặc đang muốn… nhốt ai đó?
Tôi run run:
– Anh nói gì vậy? Con khóc kìa!
Hùng trừng mắt nhìn tôi, dữ dội đến mức tôi tái mặt.
– Nguyệt. Khóa. Cửa. Lại.
Tôi giật mình lùi một bước. Anh chưa từng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế. Trong khoảnh khắc ấy, tiếng khóc của Bon càng lúc càng lớn, dường như có gì đó làm nó hoảng sợ ghê gớm.
Tôi gạt tay anh, chạy về hướng phòng con. Nhưng vừa mở cửa bước ra, Hùng túm lấy tay tôi giật lại mạnh đến mức tôi suýt ngã.
– KHÔNG ĐƯỢC RA!
Tiếng hét của anh xé toạc không gian yên tĩnh. Tim tôi đập thình thịch, lồng ngực thắt lại. Tôi chưa kịp hỏi vì sao thì Bon lại gào lên một tiếng thảm thiết, khiến tôi gần như phát điên.
– Tôi phải xem con!!! – tôi hét lại.
Hùng siết tay tôi mạnh hơn. Mắt anh đỏ ngầu.
– Có cái gì… trong phòng đó. Nó đang nhìn chúng ta.
Tôi chết lặng.
2. Camera phòng con – cảnh tượng khiến tôi ngã quỵ
Tôi vùng thoát khỏi tay anh, lao về phía phòng khách – nơi đặt màn hình xem camera. Tay tôi run đến mức bật không nổi. Hùng đứng phía sau, mặt tái xanh như người không còn giọt máu.
Khi camera hiện lên, tôi nghẹn cả hơi thở.
Bon đang đứng trong cũi.
Nhưng nó không khóc nữa.
Nó đang nhìn lên… trần nhà.
Gương mặt nó trắng bệch. Miệng mở hé như đang thì thầm với ai đó. Điều kinh hãi hơn là: căn phòng tối om, nhưng camera lại ghi nhận một vệt mờ hình người ở góc cạnh cửa sổ. Như bóng ai đó đang đứng, hoàn toàn bất động.
Tôi hét toáng lên:
– Cái gì vậy?! Ai trong phòng con!?
Hùng lắp bắp:
– Anh… anh đã nói rồi… nó quay lại…
Tôi bật đèn khắp nhà, lao vào phòng Bon.
Không có ai.
Hoàn toàn trống.
Chỉ có đứa con trai đang run lẩy bẩy ôm lấy tôi, mặt úp vào cổ tôi như sợ hãi thứ gì đó kinh khủng.
Tôi quay đầu nhìn Hùng. Anh đang dựa vào khung cửa, mồ hôi chảy ướt trán.
– “Nó” là ai? – tôi hỏi.
Hùng không trả lời. Anh thở dốc, rồi nói một câu khiến tôi lạnh sống lưng:
– Đừng mở camera đó nữa.
3. Những đêm sau – sự thật được hé lộ
Sau đêm đó, Bon liên tục khóc giữa đêm, đúng khoảng 2–3 giờ sáng. Nhưng điều ám ảnh tôi nhất là:
Lần nào nó khóc, chồng tôi cũng phản ứng y hệt – hoảng loạn, trừng mắt, ngăn tôi ra khỏi phòng.
Tôi bắt đầu nghi ngờ:
Hùng bị bệnh tâm thần?
Anh bị ám ảnh gì đó?
Anh làm hại con nên sợ tôi phát hiện?
Hay… có chuyện khác?
Một đêm, tôi cố tình giả vờ ngủ, chờ đến khi Bon khóc thì mở camera bằng điện thoại. Hình ảnh mờ, rung nhẹ.
Bon đang nằm, chân đạp đạp như muốn thoát khỏi chăn. Nhưng rồi nó đột nhiên dừng lại hẳn, quay đầu về góc phòng.
Ánh mắt nó chăm chăm, như đang nhìn một người mà tôi không thấy.
Rồi camera chớp sáng một cái.
Trong tích tắc đó, tôi thấy một bàn tay đặt trên thành cũi.
Không phải của Bon.
Không phải của Hùng.
Không phải của tôi.
Một bàn tay gầy, dài, trắng bệch… như tay người đã chết.
Tôi rùng mình đánh rơi điện thoại.
Bon khóc thét.
Tủ lạnh kêu “cạch” làm tôi muốn rụng tim.
Tôi chạy vào phòng con, ôm nó thật chặt, miệng lắp bắp:
– Không sao… không sao đâu con… mẹ ở đây rồi…
Hùng xuất hiện sau lưng tôi.
Anh không nhìn tôi, chỉ nhìn vào cũi – chính xác là chỗ mà camera vừa ghi lại. Môi anh run run:
– Lại nữa rồi…
4. Một bí mật 7 năm trước
Sáng hôm sau, tôi ép anh nói hết.
– Anh đang giấu tôi chuyện gì?
Hùng im lặng rất lâu. Đến mức tôi tưởng anh sẽ không nói.
Nhưng cuối cùng, anh mở lời bằng một câu khiến tay tôi lạnh toát:
– Bảy năm trước… anh từng làm một chuyện rất tồi tệ.
Tôi nghẹn giọng:
– Chuyện gì?
Hùng cúi đầu, giọng nhỏ như gió thoảng.
– Lúc còn làm ở công trình cũ, anh… vô tình đụng xe một cô gái. Anh sợ bị bắt, bỏ chạy. Người ta đưa cô ấy vào viện… nhưng không qua khỏi.
Tôi nhìn anh, không chớp mắt. Tai ù đi.
– Cô ấy… – tôi run hỏi – tên là gì?
Hùng nói:
– Hạnh.
Toàn thân tôi đông cứng.
Hạnh.
Chị họ tôi.
Người đã mất trong vụ tai nạn bí ẩn năm đó.
Người mà cả gia đình tôi từng nghi ngờ bị ai đó đâm rồi bỏ chạy.
Tôi há miệng mà không nói được thành lời.
Hùng tiếp tục, giọng vỡ ra:
– Cô ấy… từ hôm đó… thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mơ anh. Đêm Bon khóc… anh cảm giác như cô ấy đang đứng ở cạnh cũi…
Tôi không thở nổi.
– Anh nghĩ… Hạnh đang về tìm anh? – tôi nghẹn.
Hùng ôm đầu:
– Anh không biết! Anh chỉ biết… mỗi lần gần 3 giờ sáng… anh luôn nghe tiếng bước chân. Và camera… camera lúc nào cũng bắt được bóng người đó.
Tôi bật khóc:
– Anh giết chị họ tôi… mà cưới tôi làm vợ?
Hùng ôm mặt, khóc nức như một đứa trẻ.
Tôi đứng dậy, ôm Bon vào lòng, đầu óc quay cuồng.
Tôi cần xem camera.
Tôi cần biết sự thật.
Không phải từ lời kể của anh, mà từ hình ảnh.
5. Camera – bí mật cuối cùng
Đêm đó, tôi chờ Bon ngủ rồi đi vào phòng khách. Hùng cũng đi theo nhưng tôi không quan tâm nữa.
Tôi mở lại camera phòng con.
Video của những ngày trước, từng khung hình hiện lên.
Nhưng… có điều rất lạ.
Trong tất cả video tôi xem, lúc bóng người xuất hiện, tôi để ý một chi tiết mà trước đó tôi không nhận ra:
Chiếc bóng đó luôn đứng ở đúng một vị trí.
Ngay cạnh chiếc máy tạo độ ẩm mà Hùng tự tay lắp cho con.
Tôi zoom hình lên.
Màn hình hiện rõ hơn.
Không phải bóng người.
Không phải hồn ma.
Là bóng của… chính Hùng.
Tôi lật lại video khác.
Lần này, tôi thấy rõ hơn:
Mỗi lần Bon khóc là cùng thời điểm Hùng đi vào phòng.
Anh đứng sát cũi, nhưng camera bị đặt lệch góc, khiến bóng anh đổ lên tường biến dạng.
“Bàn tay trắng bệch” thực chất là… bàn tay Hùng dưới ánh đèn ngủ xanh.
Mỗi khi camera chớp sáng là vì… Hùng che camera bằng tay rồi rút nhanh.
Tôi chết lặng.
Không có “ma”.
Không có “bóng người”.
Chỉ có… Hùng đang làm gì đó với con mà anh cố tình che giấu.
Tôi kéo thanh thời gian của camera về đoạn lúc Bon khóc thét dài nhất.
Hình ảnh hiện lên.
Hùng bước vào phòng, đôi mắt bất thường, gương mặt méo mó.
Anh bịt miệng Bon bằng tay.
Bon quẫy đạp, khóc nghẹn.
Anh còn nói nhỏ, giọng đáng sợ:
– Đừng khóc nữa… đừng như mẹ mày… đừng giống ả đó… tao xin mày…
Tôi ngã quỵ ngay dưới chân ghế.
Tay tôi run đến mức suýt bấm gãy nút.
Không phải ma.
Không phải hồn người đã mất.
Là chồng tôi – người tôi tin tưởng nhất – đang… con tôi.
Hùng đứng sau lưng tôi. Anh nhận ra tôi đã xem hết. Giọng anh run run:
– Nguyệt… nghe anh giải thích…
Tôi quay lại, ánh mắt đầy thù hận:
– Anh giết chị tôi.
Anh định giết con tôi luôn sao?
Hùng bật khóc, quỳ xuống:
– Anh không cố ý! Anh chỉ… không chịu được tiếng khóc… nó… nó giống tiếng của cô ấy lúc… lúc anh đụng xe… anh ám ảnh quá… anh xin lỗi…
Tôi ôm chặt Bon, lùi về phía cửa.
– Anh bệnh rồi, Hùng. Anh cần chữa trị. Nhưng tôi không thể sống cùng người như anh nữa.
Hùng nhào tới, cố kéo tôi lại.
Tôi hét:
– ĐỪNG ĐỤNG VÀO CON TÔI!
Trong giây phút đó, Bon tỉnh giấc, khóc thét lên.
Hùng đứng khựng.
Tôi bế con, chạy ra khỏi nhà.
6. Kết thúc – và twist cuối cùng
Tôi bế con sang nhà bà ngoại ngủ nhờ. Sáng hôm sau, tôi quay lại lấy đồ thì thấy Hùng ngồi bệt trước cửa, râu ria tua tủa, mắt thâm quầng.
Anh khẽ nói:
– Anh tự đi khám bệnh rồi. Bác sĩ nói anh bị rối loạn lo âu sau sang chấn, cộng thêm ám ảnh tội lỗi.
Tôi im lặng.
Hùng ngước mặt lên, khóc:
– Xin em cho anh một cơ hội. Anh sẽ không chạm vào con khi chưa được điều trị. Anh thề.
Tôi lắc đầu.
– Tôi sẽ bảo vệ con tôi bằng mọi giá.
Tôi bế Bon đi. Không nhìn lại.
Hai tháng sau, camera phát hiện ra được một điều cuối cùng, khiến tôi lạnh người.
Tôi xem lại đoạn video cuối cùng của đêm đó – đêm mà tôi rời khỏi nhà. Camera trước cửa ghi lại cảnh tôi bế con chạy đi.
Nhưng phía sau tôi vài giây…
Có một cái bóng khác đứng trước cửa nhà tôi.
Một bóng người phụ nữ dáng nhỏ, tóc dài, áo trắng, đứng im nhìn theo tôi.
Không phải bóng Hùng.
Không phải hàng xóm.
Không phải bất kỳ ai tôi biết.
Tôi zoom lên.
Gương mặt đó… rất quen.
Người đó mỉm cười.
Nhẹ.
Buồn.
Rồi biến mất.
Tôi sững người.
Tôi nhận ra:
Đó là chị Hạnh.
Không phải để hại con tôi.
Không phải để tìm Hùng.
Mà là để… cảnh báo tôi trước khi quá muộn.
Tôi bật khóc.
Không biết mình nên cảm ơn hay sợ hãi.
Chỉ biết rằng kể từ hôm ấy, mỗi đêm ôm con ngủ, tôi đều khấn:
Chị… cảm ơn chị vì đã cứu hai mẹ con em.











