“Ba Năm Tôi Gửi 5 Triệu Mỗi Tháng, Nhưng Trong Đám Cưới Em Chồng, Mẹ Chồng Lại Nói: ‘Nó Không Đưa Cho Tôi Đồng Nào!’”
Tôi lấy chồng đã bốn năm. Ba năm sống chung, tháng nào tôi cũng chuyển cho mẹ chồng năm triệu. Đều đặn như đi làm công đức. Không ai nhắc, không ai buộc, nhưng tôi tự thấy mình là con dâu thì phải có trách nhiệm. Hơn nữa, bố mẹ chồng đã già, thuốc thang là chuyện thường.
Ban đầu, mẹ chồng còn nói “thôi khỏi”, nhưng tôi biết bà chỉ khách sáo. Những tháng sau, bà im lặng, rồi nhận như chuyện hiển nhiên. Mỗi lần tôi chuyển tiền, bà chỉ nhắn gọn:
“Nhận rồi.”
Không cám ơn. Không hỏi han. Không một lời tử tế.
Nhưng tôi không để bụng. Tôi nghĩ già rồi, tính khí khó chịu là chuyện bình thường.
Chỉ có điều…
Ba năm trời, bà chưa từng nhắc một câu trước mặt chồng tôi rằng tôi có đóng góp gì cho nhà.
Không sao. Tôi làm vì trách nhiệm chứ không cần ghi công. Hay tôi đã nghĩ như vậy…
1. Những ngày sống chung và sự im lặng đáng sợ
Thật ra, sống chung với mẹ chồng chưa bao giờ dễ dàng.
Bà hay so sánh:
“Phụ nữ nhà này ngày xưa giỏi lắm, không như thời nay.”
“Con dâu nhà cô Tư nó hiếu thảo, tháng nào cũng lo cho mẹ.”
“Con gái thì còn biết nghĩ, chứ con dâu thì…”
Mỗi câu nói như mũi kim tiêm, nhỏ nhưng nhói.
Chồng tôi—An—không phải người tệ, chỉ hơi nhu nhược. Anh thương tôi, nhưng thương mẹ nhiều hơn. Bà nói gì, anh tin nấy. Có lần tôi bảo:
“Em gửi tiền cho mẹ đều đặn, anh biết mà.”
Anh nhìn tôi, nửa tin nửa ngờ:
“Ừ… mẹ không nói gì, nên anh tưởng em chỉ gửi vài lần đầu.”
Tim tôi chùng xuống, nhưng tôi không muốn cãi.
Mỗi lần chuyển tiền, tôi đều ghi chú rõ ràng: “Tiền sinh hoạt + thuốc cho mẹ”. Ba năm – tổng cộng 180 triệu, không nhiều, cũng không quá ít với thu nhập của tôi.
Nhưng chưa một lần nào mẹ chồng nói:
“Nhờ con mà mẹ đỡ vất vả.”
Tôi vẫn cố nhẫn nhịn vì nghĩ: Gia đình mà, tính toán chi li làm gì.
Tôi đâu biết chính sự nhẫn nhịn đó lại khiến mình trở thành cái bia dễ bị bôi nhọ nhất.
2. Em chồng cưới và thái độ lạ lùng của mẹ chồng
Ngày em chồng – Thảo – tổ chức đám cưới, nhà tôi tấp nập khách khứa. Từ sáng sớm, mẹ chồng đã chạy tới chạy lui, tay cầm danh sách tiền mừng, miệng dặn dò cả nhà.
Tôi phụ trang trí bàn tiệc, chạy xuống bếp kiểm tra món ăn, rồi lại lo quà cho đoàn nhà trai. Bận rộn nhưng tôi vui. Đám cưới em gái, ít nhiều cũng là chuyện trọng đại.
Nhưng càng gần giờ rước dâu, tôi càng thấy mẹ chồng liếc tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Như thể bà nén một điều gì đó, chờ đúng thời điểm để nói ra.
Và bà đã chọn đúng khoảnh khắc tệ nhất.
3. “Nó ba năm nay không đưa tôi đồng nào!”
Giữa buổi tiệc, khi họ hàng hai bên đang ngồi đông đủ, một người cô hỏi mẹ chồng tôi:
“Nhìn bà khỏe thế, chắc các con phụ nhiều ha?”
Mẹ chồng liền nói, giọng dõng dạc:
“Con trai tôi nó lo hết.
Ba năm nay nó nuôi tôi.
Chứ con dâu ấy hả?
Nó chưa đưa cho tôi đồng nào!”
Bà còn chỉ tay về phía tôi.
Không khí bàn tiệc như đông lại.
Cô, dì, bác, anh chị họ quay sang nhìn tôi với ánh mắt đánh giá:
“Ra là vậy…”
“Sống chung mà không góp gì sao?”
“Đúng là con dâu thời nay…”
Chồng tôi ngẩn người, quay sang hỏi mẹ:
“Mẹ nói sao? Vợ con vẫn…”
Nhưng mẹ chồng khoát tay:
“Con đừng bênh! Mẹ biết chứ!
Ba năm nay mẹ sống nhờ tiền con!”
Tôi đứng chết lặng.
Mọi lời giễu cợt dội thẳng vào đầu như sóng biển.
Tim tôi nóng lên, rồi lạnh lại.
Tôi cúi mặt xuống, bàn tay siết chặt đến mức run lên.
Ba năm.
Ba mươi sáu lần chuyển tiền.
Một trăm tám mươi triệu.
Và cuối cùng—tôi bị xem như kẻ ăn bám.
Họ hàng bắt đầu xầm xì.
Thảo – cô dâu – còn cười khẩy:
“Em biết mà chị, mẹ nói chị không phụ gì hết.”
Đó là giọt nước tràn ly.
4. Tôi đứng dậy. Không khóc. Không cãi.
Tôi không giải thích. Không cãi lại. Cũng không nhìn ai.
Tôi chỉ nói một câu:
“Nếu vậy… con xin phép nói rõ chuyện này.”
Rồi tôi bước ra khỏi bàn tiệc, đi thẳng tới quản lý sân khấu—người quen của tôi từ công ty tổ chức sự kiện. Tôi nói rất nhỏ:
“Anh giúp em chiếu cái này lên màn hình. Ngay bây giờ được không?”
Anh gật đầu ngay.
Tôi mở điện thoại, bấm vào lịch sử chuyển khoản 36 tháng. Tất cả đều hiện rõ:
Mỗi tháng ngày 1.
Mỗi lần 5.000.000 đồng.
Người nhận: Trịnh Thị Thu – mẹ chồng tôi.
Tôi gửi file cho bên kỹ thuật.
Ba phút sau, cả sảnh cưới bỗng tối lại.
Màn hình LED bật sáng.
5. Cuộc lật mặt giữa đám đông
Trên màn hình là:
“LỊCH SỬ CHUYỂN TIỀN 5.000.000Đ – MỖI THÁNG – TRONG 3 NĂM”
→ Tên người gửi: Nguyễn Diệp (tôi)
→ Tên người nhận: Trịnh Thị Thu (mẹ chồng)
→ Ghi chú: “Tiền sinh hoạt + thuốc mẹ.”
Tổng cộng: 180.000.000 đồng.
Cả sảnh cưới im phăng phắc.
Người cô vừa hỏi lúc nãy há hốc miệng.
Họ hàng nhà trai đứng bật dậy nhìn vào màn hình.
Thậm chí MC cũng đứng đơ vài giây.
Tôi bước lên, cầm micro, giọng bình thản:
“Con không bao giờ tính toán với gia đình.
Ba năm qua, con gửi mẹ 5 triệu mỗi tháng.
Mẹ im lặng nhận.
Nhưng hôm nay, trước họ hàng, mẹ lại nói con không gửi gì.
Con chỉ muốn làm rõ… để mẹ không phải gánh tiếng nói sai.”
Tôi cúi đầu. Không nhìn ai.
Mẹ chồng tôi mặt tái mét, môi run run:
“Tao… tao… tao quên! Tao già rồi, tao quên!”
Tổn thương, nhục nhã, sợ hãi—đều lộ rõ trong ánh mắt bà.
Chồng tôi nhìn tôi rồi nhìn màn hình, mặt như vỡ vụn:
“Em… sao em không nói với anh?”
Tôi chỉ đáp:
“Vì mẹ chưa bao giờ muốn anh biết.”
Còn Thảo – em chồng – mặt đỏ bừng:
“Chị… chị làm gì ghê vậy? Chuyện nhỏ mà…”
Tôi nhìn nó:
“Ba năm trời, mỗi tháng 5 triệu với em là nhỏ?”
Nó im bặt.
**6. Nhưng đây chưa phải kết thúc.
Twist thứ hai mới là nhát dao cuối cùng.**
Tôi quay lại micro, nói rõ ràng:
“Từ hôm nay trở đi…
Con sẽ làm đúng như lời mẹ nói.
Mẹ bảo con không đưa đồng nào suốt ba năm…
Thì từ bây giờ, con cũng sẽ không đưa thêm một đồng nào nữa.”
Cả sảnh rít lên vì bất ngờ.
Mẹ chồng hoảng hốt:
“Không! Không được! Tao… tao nói nhầm! Mày phải đưa chứ! Tao cần tiền thuốc!”
Tôi cúi đầu lễ phép:
“Con đưa ba năm rồi, nhưng mẹ không thừa nhận.
Vậy con xin nghe lời mẹ:
Con không đưa nữa.”
Bà sụp xuống ghế, mặt trắng bệch.
Họ hàng bắt đầu bàn tán theo chiều ngược lại:
“Con dâu hiếu thảo thế còn gì…”
“Bà ấy sai quá rồi…”
“Ai lại nói dối ngay trong đám cưới…”
Một số người lại chê mẹ chồng tôi lẫn lộn, tham lam, sĩ diện.
Tiếng xì xào như dao cắt vào không khí.
7. Cuối cùng – tôi chọn rời khỏi nhà chồng
Tối hôm ấy, về nhà, mẹ chồng làm ầm lên, đòi tôi xóa hết bằng chứng, đòi tôi “nói lại cho bà thể diện”.
Chồng tôi nhìn tôi, giọng nhỏ nhẹ:
“Hay em xin lỗi mẹ đi… cho xong…”
Tôi nhìn anh rất lâu.
“Em không sai, sao phải xin lỗi?”
Anh không trả lời được.
Tôi thấy rõ: Người chồng tôi thương không đủ dũng khí bảo vệ vợ.
Sáng hôm sau, tôi dọn quần áo, thu xếp về nhà ngoại.
Tôi để lại một tờ giấy:
“Ba năm qua, con làm vì tình nghĩa.
Nhưng hôm nay, con rời đi vì lòng tự trọng.”
8. Một tuần sau – twist cuối cùng
Có người gõ cửa phòng tôi.
Là Thảo – em chồng.
Nó đứng đó, mặt mũi hốc hác, mắt đỏ hoe:
“Chị… Mẹ sợ quá… từ hôm chị tuyên bố dừng gửi tiền, mẹ lo lắng đến mất ngủ… Hôm nay mẹ bị tăng huyết áp cấp, đang nằm viện.”
Tôi im lặng. Một phần trong tôi muốn bỏ qua tất cả, nhưng một phần khác biết rõ:
Nếu tôi quay lại, mọi chuyện sẽ như cũ.
Thảo nghẹn ngào:
“Mẹ bảo… nếu được gặp chị một lần, mẹ sẽ nói hết sự thật…”
Tôi nhìn nó:
“Sự thật gì?”
Thảo cúi mặt, thì thầm:
“Ba năm qua… mẹ không hề dùng tiền chị gửi…
Mẹ giữ lại hết.
Để dành làm của hồi môn cho em.”
Tôi đứng sững.
Tim tôi chậm lại một nhịp.
Tôi phải tựa vào cửa vì choáng.
Hoá ra 180 triệu tôi gửi vì hiếu nghĩa…
lại trở thành hồi môn cho người không hề tôn trọng tôi.
Thảo lí nhí:
“Em… em không biết… Hôm đám cưới… mẹ sợ bị hỏi nên mới nói vậy…”
Tôi thở dài thật sâu.
“Giờ em nói với chị để xin chị tiếp tục gửi tiền?”
Nó im lặng.
Tôi chỉ lắc đầu:
“Chị từng là con dâu tốt.
Nhưng chị sẽ không làm con dâu ngu thêm lần nào nữa.”
Rồi tôi đóng cửa.
Không khóc. Không giận. Chỉ… nhẹ nhõm.
9. Kết
Tôi không quay về nhà chồng.
Mẹ chồng từ đó mới hiểu:
Có những sự hi sinh, một khi bị phủ nhận—sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Chồng tôi nhiều lần gọi, xin tôi về.
Tôi chỉ bảo:
“Em đã cho mẹ anh ba năm.
Giờ em cho chính mình một cuộc đời mới.”
Tôi tự do. Và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy mình được tôn trọng—bởi chính tôi.












