7 Đời nay đàn ông nhà cụ Tảo Không Ai Sống Qua 33 T-uổi – Đến Đời Thằng Cháu Đích Tôn thứ 8 bỗng qua được tuổi 35 chưa thấy làm sao họ cả họ mừng rỡ ăn khao tưởng dớp đã dừng lại, ai mà ngờ được sau bữa tiệc chuyện ki;/nh ho–àng đến với họ tộ;/c…

Ở thôn Đông Phú, cả vùng ai cũng biết nhà cụ Tảo có một cái “dớp” kỳ lạ:

7 đời đàn ông trong nhà – không ai sống quá 33 tuổi.

Không phải chuyện đồn thổi.
Mà là sổ gia phả ghi rõ từng người một, từ thời cụ cố nội đến đời con trai, rồi các cháu:

Cụ Hậu: mất năm 33

Ông Sửu (con cụ Hậu): cũng 33

Ông Tảo (em cụ Sửu): tai nạn lúc 32

Con trai cả ông Tảo: đột tử 30

Con trai thứ: 33

Cháu đời thứ 6: bệnh lạ – 33

Đứa đời thứ 7: ngã cầu ao – 31

Người ta bảo gia tộc này bị “đoản mệnh trùng”, đàn ông sinh ra như thể “mượn tuổi dương”, đến hạn là phải trả.

Đến đời thứ 8, cả họ chỉ còn một đứa cháu đích tôn tên Hoàng, con trai duy nhất của ông Ngọc. Từ nhỏ, Hoàng đã bị coi là “con mang lời nguyền”.

Nhưng Hoàng sống khỏe mạnh, học giỏi, đi làm công ty, cưới vợ – và đến năm 35 tuổi vẫn chẳng sao.

Cả họ như trút được đá đè ngực 7 đời.

Ông Ngọc – bố Hoàng – khóc như mưa:

“Vậy là hết rồi! Trời thương nhà tôi rồi!”

Họ bèn tổ chức bữa mừng lớn nhất làng, mời cả họ đến ăn uống linh đình, coi như “kết thúc vận hạn dòng họ”.

Không ai ngờ, chính từ bữa tiệc ấy… ác mộng của cả dòng họ mới bắt đầu.

TIỆC MỪNG – VÀ LỜI NHẮC RỢN NGƯỜI CỦA CỤ BÀ TRONG HỌ
Bữa tiệc diễn ra ở nhà thờ họ – một ngôi nhà cổ âm u, mái ngói mốc, trên bàn thờ có chiếc ảnh cụ tổ đời thứ nhất – người bắt đầu dòng họ.

Đang ăn uống vui vẻ, cụ Mão – 92 tuổi, già nhất họ – chống gậy bước ra, giọng run run:

“Đừng vội mừng. Dớp nhà này không phải nói dừng là dừng được đâu…”

Mọi người ngẩn ra.
Ông Ngọc cau mặt:

“Cụ nói chi gở thế?”

Cụ Mão thở dài:

“Người xưa trong họ đã gây tội… không phải ai muốn thoát là thoát.”

Rồi cụ kể, nửa như truyền thuyết, nửa như sự thật:

200 năm trước, cụ tổ đời thứ nhất từng làm quan, xử oan một người đàn ông vô tội. Người ấy trước khi chết đã cắn lưỡi nguyền:
“Đàn ông họ nhà mày – đời đời 33 tuổi lìa dương, trả mạng cho tao.”

Từ đó, lời nguyền ứng nghiệm.

Nghe xong, cả họ im lặng.
Ông Ngọc gạt đi:

“Cụ già rồi lo xa. Giờ Hoàng sống qua 35 rồi mà!”

Cụ Mão chỉ nói một câu:

“Chưa đủ đâu. Người bẻ lời nguyền… phải trả gấp đôi.”

Câu nói khiến mấy người sởn gai ốc, nhưng rồi tiếng nhạc và chén rượu lại át đi hết.

NỬA ĐÊM – TẤM ẢNH TRÊN BÀN THỜ RƠI XUỐNG
Tiệc tàn, mọi người dọn dẹp.
Hoàng ở lại cuối cùng, lau bàn thờ họ để tỏ lòng biết ơn tổ tiên.

Vợ Hoàng – Mai – đứng ngoài sân chờ.

Đang lau thì tấm ảnh cụ tổ trên bàn thờ bỗng rơi “bụp” xuống đất, kính vỡ tan.

Hoàng giật mình.
Trong khoảnh khắc cúi xuống nhặt lên, Mai đứng từ xa rõ ràng nhìn thấy phía sau lưng Hoàng có một bóng người đàn ông mặc áo dài đen đang đứng nhìn chằm chằm.

Cô hoảng hốt hét lên:

“Hoàng! Sau lưng!”

Hoàng quay lại – chẳng có ai.

Cô run bần bật:

“Em… em vừa thấy một người đàn ông đứng sát lưng anh…”

Hoàng trấn an nhưng tay… bắt đầu run.

ĐÊM ĐÓ – HOÀNG BỐC NHIỆT CAO KHÔNG RÕ NGUYÊN NHÂN
Về nhà, Hoàng bỗng đau đầu dữ dội, sốt cao gần 40 độ, miệng lẩm bẩm:

“Trả mạng… trả mạng… 200 năm…”

Cả nhà hoảng, đưa đi bệnh viện nhưng không tìm ra nguyên nhân, xét nghiệm đều bình thường.

Bác sĩ cũng lắc đầu:

“Thể trạng khỏe mạnh, không bệnh lý gì… Nhưng nhiệt độ cứ lên như bị ai… giật mất khí lực.”

Câu nói đó nghe chẳng khác nào trong phim kinh dị.

SỰ THẬT KINH HOÀNG LỘ RA
Sáng hôm sau, ông Ngọc và cụ Mão gọi một ông thầy già nổi tiếng trong vùng – thầy Đàm.

Vừa đặt chân vào nhà, thầy đã nói ngay:

“Không phải Hoàng thoát hạn. Là cái hạn… đã chuyển sang người khác trong họ.”

Cả nhà sững sờ.

Thầy Đàm bảo lấy sổ gia phả ra xem.
Mọi người mở đến dòng của Hoàng:

“Hoàng – sinh 1990 – đã qua hạn.”

Thầy nhìn sang bên cạnh.

Và lúc ấy cả nhà mới chết sững.

Ngay dưới tên Hoàng… là tên người con trai vừa mới sinh của Hai Lâm – anh họ Hoàng:

“Nguyễn Gia Minh – sinh năm nay – đời thứ 9.”

Thầy Đàm gõ xuống bàn:

“Lời nguyền dòng họ này không biến mất. Chỉ chuyển sang đời kế tiếp. Người sống qua tuổi định mệnh… sẽ khiến đứa đời sau gánh thay.”

Không ai nói nổi lời nào.

Cô Mai bật khóc:

“Vậy… đứa bé mới mấy tháng tuổi…?”

Thầy nhìn thẳng:

“Nếu không hóa giải… đứa trẻ đó sẽ không sống qua 33.”

ĐÊM THỨ HAI – TIẾNG GÕ VÔ HÌNH TRÊN BÀN THỜ
Đêm đó, khi cả họ tập trung tại nhà thờ họ để cúng giải, thì 3 tiếng “cốc… cốc… cốc” vang lên trên bàn thờ dù không ai chạm vào.

Ông Tư – người đang bưng đồ cúng – sợ đến đánh rơi cả mâm.

Ngọn nến đột ngột tắt.
Giữa bóng tối, thầy Đàm nói lạnh tanh:

“Ông ta đến rồi. Người bị xử oan năm xưa.”

Sau đó thầy yêu cầu không ai được quay đầu lại, nếu không sẽ “gọi luôn người đi cùng về dương thế”.

Trong im lặng, tiếng chân khỏa nhẹ kéo lê trên nền gạch vang lên… càng lúc càng gần.

Nhiều người rụng rời, có người ngất tại chỗ.

Thầy Đàm bắt đầu đọc chú, khấn rõ từng câu:

“Mạng người mạng trả… oan trái xin dừng…”

Đột nhiên, chiếc bát hương trên bàn thờ nứt đôi – khói bốc thẳng lên trần, rồi tiếng chân biến mất.

Thầy thở phào:

“Xong một nửa rồi. Oán khí đã được mở… nhưng để hóa giải hoàn toàn, phải tìm được mộ người đàn ông bị xử oan năm xưa.”

Tức là…

Chưa phải kết thúc.

CÁI KẾT – MỞ
Từ hôm đó, Hoàng khỏi bệnh nhưng sắc mặt vẫn tái.
Hai Lâm thì ôm con trai không rời nửa bước.

Cả họ bắt đầu lục tài liệu cũ, tìm khắp làng để truy tung ngôi mộ của người đàn ông chết oan 200 năm trước, hy vọng hóa giải hoàn toàn lời nguyền.

Nhưng đến nay – vẫn chưa ai biết mộ ở đâu.

Cụ Mão đêm nào cũng nói một câu:

“Đàn ông trong họ… mới chỉ yên được tạm thời thôi. Còn chưa trả đúng người… oan hồn sẽ quay lại.”

Và người trong họ bắt đầu truyền với nhau:

“Đêm ấy, trong góc nhà thờ họ, có người nhìn thấy bóng một người đàn ông đội khăn xếp đang đứng nhìn từng người – cho đến khi nến tắt.”

Không ai dám nói ra, nhưng trong lòng ai cũng biết:

Lời nguyền nhà cụ Tảo… chưa dừng lại.