Tôi sinh mổ vào một buổi sáng đầu đông se lạnh, khi gió ngoài cửa sổ bệnh viện vẫn còn ẩm ướt hơi sương. Bác sĩ nói tôi bị suy thai cấp, nhịp tim con giảm mạnh mỗi khi có cơn gò. Nếu không mổ ngay, chỉ cần chậm vài phút là cả mẹ lẫn con đều có nguy hiểm. Tôi nằm trên bàn mổ, cơ thể run lẩy bẩy, còn đầu óc quay cuồng giữa tiếng máy móc và nhịp tim của chính mình.
Khi bác sĩ bế con ra, tiếng khóc nhỏ xíu mà vang như xuyên thẳng vào lồng ngực tôi. Nước mắt tôi chảy không ngừng được. Con là tất cả. Mọi đau đớn đều đáng.
Nhưng tôi không ngờ rằng, chỉ hai ngày sau, trái tim mình sẽ lại đau thêm một lần nữa — và lần này không phải vì vết mổ, mà vì chính người đàn ông tôi gọi là chồng.
1. Ngày thứ 2 sau sinh – cơn đau không nằm ở vết mổ
Sinh mổ xong, bác sĩ yêu cầu tôi tuyệt đối hạn chế cử động mạnh, tránh bế bé quá lâu, không tự mình đứng dậy đột ngột, và cần người hỗ trợ 24/24. Gia đình tôi ở xa, ba mẹ đã ngoài sáu mươi, không thể lên chăm lâu dài. Vì thế trước sinh — chính chồng tôi, Nam — đã đồng ý đặt gói dịch vụ hậu sản tại bệnh viện trị giá 60 triệu đồng.
Gói này gồm:
Y tá chăm sóc mẹ 24/24
Hỗ trợ tắm bé, thay bỉm, hướng dẫn vệ sinh
Massage giảm đau, chăm sóc vết mổ
Chăm sóc tâm lý sau sinh
Chế độ ăn uống đủ dinh dưỡng
Tôi từng lo lắng mình không quen chăm bé, không thể ngồi dậy quá lâu. Nam khi đó còn nắm tay tôi, trấn an:
“Em cứ sinh đi, mọi thứ để anh lo. Em chỉ cần khoẻ mạnh là đủ.”
Vậy mà chỉ hai ngày sau khi tỉnh táo hơn, tôi phát hiện điều đầu tiên khiến mình sốc đến mức nghẹt thở.
Buổi sáng hôm đó, cô y tá ca đêm vào chào tôi, giọng ái ngại:
“Hôm nay em bàn giao lại cho gia đình nhé. Từ chiều, khoa sẽ không cử người sang nữa.”
Tôi ngạc nhiên.
“Ủa? Sao vậy chị? Em đăng ký gói 7 ngày mà?”
Cô y tá thở dài, tránh ánh mắt tôi.
“Chồng em… đã đến làm thủ tục hủy gói rồi.”
Tôi chết lặng.
“Hủy? Tại sao?”
Cô ấy chỉ lắc đầu.
“Chị cũng không rõ. Bác sĩ còn đang thắc mắc. Em hỏi lại chồng xem.”
Tôi cười gượng, cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng. Nỗi đau vết mổ như thốc lên một lần nữa.
Con đang ngủ trên nôi. Tôi nhìn con, rồi nhìn bàn tay mình đầy kim truyền dịch, mà thấy thế giới như rúm ró lại.
Nam bước vào đúng lúc cô y tá đi ra. Tôi nhìn anh, cố giữ bình tĩnh:
“Anh hủy gói hậu sản rồi hả? Sao vậy?”
Anh nhún vai, rất nhẹ nhàng, rất thản nhiên — như thể chuyện đó chẳng có gì nghiêm trọng.
“Thì anh thấy không cần thiết. Có mẹ anh ở nhà chăm rồi. Tiền 60 triệu chứ ít đâu.”
Tôi nhìn anh, không tin vào tai mình.
“Nhưng em vừa sinh mổ. Hai ngày nay vết mổ còn chưa liền, em còn chưa tự đi lại được…”
Nam cắt lời tôi, giọng khó chịu:
“Em đừng làm quá lên. Ngày xưa phụ nữ sinh con toàn sinh thường, về nhà tự làm hết. Bây giờ dịch vụ này nọ vẽ vời phí tiền. Mẹ anh nói rồi — chỉ sinh có một đứa con mà làm như vua. Với lại… em cãi lời mẹ anh nên bị phạt là đúng.”
Tôi sững người.
“Phạt gì?”
Nam nhìn tôi, ánh mắt lạnh ngắt:
“Mẹ bảo em phải cố gắng sinh thường. Mẹ nói sinh thường mới tốt cho bé, nhanh hồi phục, nhà mình đỡ tốn kém. Vậy mà em nằng nặc đòi mổ. Mổ xong giờ lại đòi y tá chăm? Mẹ bảo anh hủy cho em biết sợ.”
Tôi tưởng mình nghe nhầm.
Tôi đã phải mổ vì suy thai cấp. Vì bé suýt không thở được. Bác sĩ bắt buộc mổ — không có lựa chọn nào khác! Sao lại thành tôi cố tình làm trái ý mẹ anh?
Nước mắt tôi nóng hổi chảy xuống má, không phải vì tủi thân, mà vì phẫn uất:
“Anh có biết nếu không mổ, con có thể nguy hiểm không?”
Nam khoanh tay:
“Biết. Nhưng mẹ nói sinh thường được, chắc bác sĩ làm quá lên để ăn tiền.”
Tôi lạnh cả sống lưng.
“Anh… vừa nói gì?”
Nam bước lại gần, đặt túi đồ xuống bàn, nói như đang dạy dỗ ai đó:
“Em nghe cho kỹ: trong nhà này, mẹ là người quyết định chuyện sinh nở, nuôi dạy con cái. Em là phụ nữ, em sinh như thế nào là chuyện nhỏ, mẹ anh hiểu rõ hơn bác sĩ.”
Tôi bật cười, một tiếng cười đắng ngắt.
“Anh nghĩ mẹ anh hiểu hơn bác sĩ sản khoa?”
“Ít ra mẹ anh sinh được ba đứa mà không phải mổ.”
Tôi muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn lại. Tôi thấy kinh khủng. Thật sự kinh khủng.
2. Ba mẹ chồng kéo đến – và cơn ác mộng bắt đầu
10 giờ sáng, ba mẹ chồng kéo đến bệnh viện. Vừa bước vào phòng, mẹ chồng đã nhìn tôi từ đầu đến chân với ánh mắt không hài lòng.
“Con làm khổ cháu trai bà rồi đấy.”
Tôi cố gắng lịch sự:
“Mẹ, bác sĩ nói…”
Bà khoát tay:
“Bác sĩ thì bác sĩ. Người ta mổ cho có tiền. Con không chịu nghe lời là lỗi của con.”
Ba chồng đứng bên cạnh, im lặng nhưng khuôn mặt cũng chẳng ủng hộ tôi.
Mẹ chồng tiếp tục:
“Bây giờ con nghỉ cho khỏe. Chiều nay về nhà. Ở bệnh viện tốn tiền, mà có làm gì đâu.”
Tôi giật mình:
“Mẹ… con mới mổ hai ngày…”
“Ngày xưa mẹ sinh anh Nam, hôm sau mẹ về luôn. Con trẻ thời nay yếu ớt quá.”
Tôi nắm thật chặt mép giường để không bật khóc. Bà còn nói thêm:
“À, với lại, con đừng có mong y tá chăm. Cái gói 60 triệu đấy, mẹ bảo hủy rồi. Còn trẻ khỏe, tự làm cho quen đi.”
Trẻ khỏe? Tôi mới mổ bụng, rạch 12 cm, vẫn còn dẫn lưu dịch.
3. Tôi gục xuống nhưng vẫn cố gắng
Chiều hôm đó, bệnh viện chính thức ngừng cung cấp y tá cho tôi. Con khóc, tôi cố nhoài người dậy bế bé, nhưng vết mổ đau đến mức tối sầm mắt lại. Nam đứng bên cạnh, tay cầm điện thoại, nhìn tôi vật vã mà mặt không chút cảm xúc.
“Anh bế con giúp em được không?”
Nam không ngẩng lên:
“Em tập bế đi. Chứ ai chăm con cho em mãi? Với lại… mổ xong mà không tự lo thì bao giờ mới hồi phục?”
Tôi gần như không thể tin nổi đây là chồng mình.
Đêm đó, tôi không ngủ được. Con thức liên tục, quấy khóc vì sữa non chưa về nhiều. Tôi đau đến mức không thể ngồi dậy cho bé bú. Nam khó chịu vì tiếng con khóc, nhăn mặt:
“Trời ơi, muốn ngủ cũng không xong!”
“Anh bế con giúp em chút được không?”
“Em qua giường kia mà ngủ. Để con nằm một mình cho nó quen.”
Tôi kinh hãi.
Con tôi mới 2 ngày tuổi.
4. Sự thật hé lộ – mẹ chồng chỉ coi tôi như “công cụ đẻ”
Sáng hôm sau, tôi nghe mẹ chồng nói chuyện điện thoại với ai đó ngoài hành lang:
“Nó mổ là hỏng hết. Mổ thì năm sau sao có đứa nữa? Tôi cần cháu nội chứ không phải chỉ một đứa.”
Tôi chết đứng.
Mẹ chồng không hề quan tâm tôi, cũng không quan tâm đến việc sinh mổ hay sinh thường — bà chỉ quan tâm đến khả năng đẻ thêm.
Tôi ôm con chặt hơn, nước mắt rơi xuống đầu bé.
5. Giọt nước tràn ly
Buổi chiều, bác sĩ trưởng khoa vào thăm. Bác sĩ xem hồ sơ rồi cau mày:
“Sao bệnh nhân không còn y tá hỗ trợ?”
Nam trả lời ngay:
“Không cần thiết. Vợ tôi tự làm được.”
Bác sĩ đặt hồ sơ xuống bàn, nhìn thẳng Nam:
“Tôi phải nói rõ: Vợ anh mổ cấp cứu vì suy thai. Đây là ca nặng, không phải mổ theo yêu cầu. Sản phụ đang thiếu máu sau sinh, chưa thể tự chăm con.”
Nam nói tỉnh bơ:
“Nhưng em ấy vẫn đi được mà?”
Bác sĩ nghiêm nghị:
“Nguy cơ bục vết mổ, nhiễm trùng, tụ dịch… nếu không được chăm sóc đúng cách. Anh phải chịu trách nhiệm nếu có biến chứng.”
Mẹ chồng đứng lên, cãi lại:
“Bác sĩ đừng dọa. Con dâu tôi nó khỏe. Nó sinh được thì nó làm được.”
Bác sĩ quay sang tôi:
“Em có muốn tiếp tục gói hậu sản không? Đây là quyền của em.”
Tôi mở miệng định nói “Có”, nhưng nhìn sang Nam — ánh mắt anh cảnh cáo.
Anh nói:
“Vợ tôi không trả 60 triệu đâu. Phí.”
Bác sĩ nhíu mày, lắc đầu, rồi rời khỏi phòng.
Tôi thấy mình như bị ai bóp nghẹt cổ.
Ngày thứ 2 sau sinh mà tôi sợ hãi đến mức muốn ngạt thở.
6. Khoảnh khắc tỉnh ngộ
Đêm đó, con khóc suốt. Tôi đau đến mức không thể ngồi dậy được nữa. Tôi cố gắng xoay người để bế bé, nhưng ngực đau nhói vì tắc sữa, vết mổ nhức buốt, còn đôi tay run rẩy đến mức suýt làm rơi con.
Tôi quay sang Nam, gần như van xin:
“Anh giúp em… một chút thôi… Em đau quá…”
Nam không nhìn tôi, chỉ đáp cụt lủn:
“Không. Em phải học tự lập.”
Tôi ngồi bất động, nước mắt chảy thành dòng.
Tự lập?
Khi tôi vừa bị mổ bụng?
Khi con mới hai ngày tuổi?
Khi tôi chưa ngủ được nổi một tiếng?
Tôi chợt hiểu một điều:
Trong gia đình này, tôi là người duy nhất chiến đấu để bảo vệ con.
Và tôi phải tự cứu mình.
7. Quyết định thay đổi mọi thứ
Sáng hôm sau, lúc Nam đi mua đồ, tôi nhờ một cô y tá quen gọi taxi giúp. Tôi ôm con, bước từng bước chậm rãi nhưng chắc chắn ra khỏi phòng bệnh.
Khi tôi chuẩn bị rời đi, bác sĩ trưởng khoa bước đến:
“Em đi đâu vậy? Vết mổ chưa ổn mà.”
Tôi cười, giọng khàn đặc:
“Em về nhà mẹ đẻ.”
Bác sĩ nhìn tôi vài giây rồi nói:
“Quyết định đúng. Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Tôi bước lên taxi, đóng cửa, và lần đầu tiên trong ba ngày, tôi thấy mình được hít thở.
Về đến nhà mẹ đẻ, ba mẹ suýt khóc khi thấy tôi bơ phờ, gầy rộc, ôm con trong sự hốt hoảng và đau đớn.
Ba tôi nói, giọng run:
“Con về đây rồi… đừng quay lại nữa.”
Tôi ôm con, nức nở.
8. Trận chiến cuối cùng – và câu nói khiến chồng tôi câm lặng
Hai tiếng sau, Nam gọi dồn dập. Đến khi tôi bắt máy, giọng anh gắt gỏng:
“Em về nhà làm gì? Ai cho phép? Về ngay lập tức!”
Tôi bình tĩnh lạ thường:
“Anh hủy gói hậu sản của tôi.”
“Vì mẹ anh bảo!”
“Anh bỏ mặc tôi.”
“Anh nói sinh mổ là tội vì tôi cãi mẹ anh.”
Tôi tiếp:
“Anh nhìn lại đi — tôi suýt chết trên bàn mổ. Con suýt không thở được. Bác sĩ đã cứu chúng tôi.”
“Còn anh thì làm gì? Anh hủy gói chăm sóc, anh bắt tôi tự đứng dậy với vết mổ còn rỉ máu.”
Nam im lặng.
Tôi nói tiếp, giọng rắn như thép:
“Tôi về nhà mẹ tôi để được sống. Và để con tôi được an toàn.”
Nam thay đổi thái độ, bắt đầu mềm giọng:
“Anh… anh xin lỗi. Tại mẹ anh… Anh không muốn cãi mẹ…”
Tôi ngắt lời:
“Vậy thì anh cưới mẹ anh đi. Tôi không sống với người coi mạng sống vợ con nhẹ hơn một lời nói của mẹ mình.”
Nam nghẹn họng. Lần đầu tiên, anh im re không cãi được.
Tôi kết thúc cuộc gọi bằng câu nói mà tôi đã dồn nén từ ngày sinh:
“Tôi chọn con tôi, không chọn một người chồng vô trách nhiệm.”
Và tôi tắt máy.
9. Hậu quả và hồi kết
Nam, ba mẹ chồng kéo đến nhà tôi ba lần, gọi cửa, năn nỉ, rồi mắng mỏ, rồi lại năn nỉ. Nhưng lần nào tôi cũng chỉ nói:
“Tôi cần sự tôn trọng. Khi nào anh học được điều đó, tôi sẽ nói chuyện.”
Sau một tuần, Nam phải đến bệnh viện hỏi bác sĩ. Khi nghe bác sĩ giải thích lại toàn bộ: từ tình trạng suy thai, nguy cơ tử vong, cho đến việc tôi cần chăm sóc đặc biệt — anh tái mặt.
Nhưng đã muộn.
Tôi ký đơn ly thân, đòi quyền nuôi con tạm thời.
Ba mẹ tôi ủng hộ.
Cả quá trình này khiến tôi nhận ra:
Một người chồng không biết bảo vệ vợ con thì còn giá trị gì?
10. Lời kết
Bây giờ, vết mổ của tôi đã lành. Tôi vẫn mất ngủ, vẫn còn ám ảnh những đêm đầu tiên ấy. Nhưng mỗi lần nhìn con ngủ ngoan trong vòng tay mình, tôi lại biết: quyết định ấy là đúng đắn nhất trong đời.
Tôi không hối hận.
Tôi chọn con.
Tôi chọn chính mình.
Tôi chọn rời khỏi sự tàn nhẫn và vô tâm mà họ gọi là “gia đình”.
Và tôi sẽ không bao giờ quên ngày thứ hai sau khi sinh — ngày tôi hiểu rằng đàn bà sau sinh không yếu đuối, họ chỉ đang một mình chống chọi với những nỗi đau mà người khác không thèm nhìn thấy.










