Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn nghĩ gia đình mình hiền hòa, có phần hơi truyền thống nhưng ấm áp và tình cảm. Bố mẹ tôi dễ tính, anh trai tôi hiền lành, còn tôi thì sống kiểu vô tư, chẳng bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ trở thành nhân vật chính của một câu chuyện gia đình đầy kịch tính như phim truyền hình dài tập. Nhưng đúng là đời không nói trước được điều gì. Giữa cái gia đình yên ổn mà tôi từng tự hào, lại tồn tại một sự thật khiến tất cả chúng tôi gần như sụp đổ.
Mọi chuyện bắt đầu từ ngày anh trai tôi đưa chị dâu – lúc đó là người yêu – về ra mắt. Tôi còn nhớ như in cái buổi chiều hôm đó. Cả nhà đang ngồi xem thời sự thì anh trai mở cửa bước vào, theo sau là một cô gái đẹp đến mức cả nhà tôi… đứng hình trong vài giây. Chị đẹp kiểu sắc sảo, phong thái sang trọng, làn da trắng, mắt to, môi đỏ, dáng người như người mẫu. Mẹ tôi luống cuống đứng dậy, còn bố tôi thì làm bộ nghiêm nhưng cũng không giấu được ánh mắt ngạc nhiên.
Tôi còn thì thầm với anh trai:
“Anh lùa được chị ấy về bằng cách nào vậy? Đừng nói chị ấy đi nhầm nhà nhé!”
Anh trai cốc vào đầu tôi rồi nói:
“Cưới được người đẹp, em nghĩ dễ lắm hả?”
Lúc đó tôi chỉ nghĩ anh trai tôi may mắn. Sau này tôi mới hiểu, đôi khi may mắn quá cũng thành… tai họa.
Chị dâu làm dâu về nhà tôi được đúng ba ngày thì cả nhà biết ngay một điều: chị không đụng vào bất kỳ việc nhà nào. Nhưng bố mẹ tôi cũng chẳng yêu cầu chị làm gì. Nhà tôi vốn thuê người giúp việc nấu nướng, lau dọn, giặt giũ. Thế nên chị chỉ cần sống sao cho vui vẻ, hòa thuận. Mẹ tôi chỉ có một mong muốn: sớm có cháu bế.
Nhưng chị dâu lại có một nỗi sợ ám ảnh: “xấu đi sau sinh.”
Chị nói thẳng luôn, không hề giấu diếm.
“Con gái mà, ai chẳng sợ xuống sắc. Con muốn đẹp để chồng con tự hào chứ!”
Bố mẹ tôi nghe vậy chỉ biết cười trừ, nhưng trong lòng thì mong ngóng từng ngày.
Hai năm trôi qua, anh trai tôi gần như chiều chị dâu tuyệt đối. Chị đi spa – anh đưa tiền. Chị mua quần áo – anh trả. Chị thích chụp ảnh – anh làm photographer bất đắc dĩ. Từ ngày chị về sống cùng gia đình, chị không một lần vào bếp, thậm chí cầm dao gọt trái cây cũng… không biết gọt.
Nhưng anh tôi vẫn yêu say đắm.
“Vợ đẹp cực mấy cũng đáng!”
Mọi chuyện cứ thế trôi đi cho đến khi chị dâu mang thai. Tưởng đâu có thai rồi chị sẽ thay đổi, nhưng hoàn toàn ngược lại: chị càng chăm chút bản thân hơn. Chị mặc đồ bó, đánh son đậm, xịt nước hoa nồng đến mức mẹ tôi phải nhăn mặt. Anh trai góp ý:
“Em bầu bì rồi, đừng dùng đồ hóa chất nhiều.”
Chị trừng mắt giận dỗi:
“Em mang thai đã cực khổ, anh còn chê bai gì nữa?”
Anh lại im.
Đến ngày chị sinh bé Ben, cả nhà mừng như mở hội. Thằng bé trắng trẻo, đáng yêu, nhìn một cái là biết giống mẹ. Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng nhạt dần vì chị không chịu cho con bú.
“Xấu ngực!” – chị nói thẳng.
Bác sĩ khuyên, chồng khuyên, bố mẹ chồng khuyên, chị vẫn lắc đầu.
“Em không thích!”
Mẹ tôi chỉ sợ con dâu bị trầm cảm nên cũng không ép. Thế là cháu tôi bú sữa ngoài hoàn toàn.
Ngày tháng trôi qua, tôi dần nhận ra một điều vô cùng kỳ lạ: Ben ngủ quá nhiều.
Một đứa trẻ sơ sinh ngủ nhiều là bình thường, nhưng Ben gần như ngủ… cả ngày. Từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối, hiếm khi nghe tiếng khóc. Chị dâu thì “nhàn” đến mức có thể nằm xem phim cả giờ, lướt điện thoại cả buổi.
Tôi hỏi mẹ:
“Mẹ thấy lạ không? Sao cháu ngủ nhiều vậy?”
Mẹ đáp:
“Dễ nuôi thì vậy con ạ.”
Tôi không nghĩ thế. Bản năng của tôi mách bảo có chuyện không ổn.
Một buổi sáng, khi cả nhà đang đi vắng, tôi tình cờ nhìn thấy chị dâu pha sữa. Nhưng hành động của chị khiến tôi giật mình: chị liếc ngang dọc, rồi nhanh tay nhỏ một thứ gì đó vào bình sữa. Bằng mắt thường tôi không nhìn rõ, nhưng cách chị làm lén lút khiến tôi nổi cả da gà.
Tối đó, tôi lén lắp camera bí mật trong phòng trẻ. Tôi không phải loại người thích theo dõi ai, nhưng vì an toàn của cháu, tôi phải làm.
Ngày đầu, chẳng thấy gì.
Ngày thứ hai, cũng không.
Đến ngày thứ ba, tôi suýt đánh rơi điện thoại khi xem đoạn camera ghi lại.
Chị dâu lấy ra một chai nhỏ màu hồng nhạt, nhỏ vài giọt vào sữa rồi cho Ben uống.
Không đến năm phút sau, Ben gục xuống, ngủ mê man.
Tim tôi đập như trống, tay run bần bật. Tôi chụp lại màn hình, rồi chờ lúc chị dâu đi ra ngoài để vào phòng chụp cận cảnh lọ thuốc.
Tôi chạy đến hiệu thuốc, đưa ảnh cho nhân viên.
Cô bán thuốc nhìn vào và nói đúng một câu khiến tôi tối sầm mặt:
“Đây là siro an thần cho trẻ, không được dùng bừa! Dùng nhiều là nguy hiểm lắm!”
Tôi đứng chết trân.
Siro an thần?
Một đứa trẻ vài tháng tuổi?
Chỉ để… ngủ cho tiện?
Tối hôm đó, tôi đem mọi bằng chứng đưa cho bố mẹ và anh trai. Căn nhà bỗng chốc như bùng nổ.
Anh tôi nhìn đoạn video mà mặt đỏ bừng, rồi như con thú bị dồn vào đường cùng, anh đập mạnh vào tủ quần áo, đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng. Mẹ tôi thì tay run run, miệng lắp bắp:
“Con ơi… con làm cái gì thế này…?”
Ngay lập tức, mẹ gọi nhà sui gia sang.
Cả hai bên ngồi đối diện nhau, không ai nói nổi câu nào.
Khi bị hỏi, chị dâu bật khóc, quỳ xuống:
“Con chỉ… muốn con ngủ để con được nghỉ ngơi. Con mệt quá… Con không cố ý làm hại con…”
Nhưng những lời đó chẳng ai tin nổi.
Sau một hồi tranh cãi hỗn loạn, chị dâu hứa:
“Nếu con còn tái phạm, con sẽ ra đi… không đòi hỏi gì.”
Cả nhà im lặng.
Ben thì ngủ say, không biết gì.
Nhưng tôi – người chứng kiến từ đầu – không thể yên tâm được. Tôi nhìn chị dâu, và trong ánh mắt chị không hề có sự ăn năn thật sự. Chỉ có sự sợ hãi vì bị lộ.
Đến lúc đó, trong đầu tôi chỉ có một câu hỏi:
Tôi có nên đề nghị bố mẹ lắp camera khắp nhà để tiếp tục theo dõi chị hay không?
Nếu làm vậy, gia đình sẽ mất đi sự riêng tư, mất đi cảm giác bình yên.
Nhưng nếu không làm, lỡ như chị dâu lén dùng thuốc lần nữa thì sao? Lỡ có chuyện gì với Ben thì sao?
Tôi nhìn thằng cháu bé bỏng đang ngủ trong nôi, lòng đau nhói.
Một đứa trẻ còn đỏ hỏn, còn đang tập hiểu thế giới này, lại bị chính mẹ ruột nó làm cho mê man để chị được rảnh rang làm đẹp, mua sắm, dưỡng da.
Gia đình tôi từ đó không còn tiếng cười như trước nữa. Ai cũng nặng nề, dè chừng, mệt mỏi. Anh trai tôi suy sụp, mẹ tôi mất ngủ, bố tôi thở dài suốt ngày.
Và tôi – người đầu tiên phát hiện sự thật – đứng giữa một quyết định khó khăn hơn bất kỳ lựa chọn nào trong đời:
Có nên tiếp tục theo dõi chị dâu để bảo vệ cháu, hay buông tay và để mọi thứ trở về bình thường như chưa từng có camera nào tồn tại?
Đêm đó, tôi thức trắng.
Sự thật đôi khi không phải là thứ giúp con người nhẹ nhõm.
Nó tàn nhẫn, đau đớn, và có thể phá tan cả một gia đình.
Nhưng nếu phải chọn giữa sự thật và an toàn của cháu…
Tôi biết mình phải làm gì.











