Bà Minh run rẩy, môi tím tái: “Vậy… vậy thằng bé này…” Hạnh gật đầu: “Nó không phải con ruột bà

Cả khu chạy thận huyện chiều hôm đó náo loạn khi bà Minh, chủ một xưởng gốm lớn nhất làng, mặt đỏ gay, đứng trước cổng phòng cấp cứu gào lên:

“Trả con cho tao! Con tao, tụi bay giấu nó ở đây đúng không?!”

Bà Minh vốn nổi tiếng giàu có, quyền lực, khó ai dám chạm. Nhưng hôm nay người ta chỉ thấy ở bà đôi mắt đỏ ngầu, mái tóc rối tung, chân tay run rẩy.

Người dân xì xào:

“Chắc bà tìm thằng bé sinh non hồi nào ấy?”

“Nghe nói con bà mất rồi mà?”

“Sao lại chạy đến khu chạy thận?”

Đội bảo vệ lúng túng ngăn bà, thì ở phía trong, một người phụ nữ gầy gò bước ra, ôm theo đứa bé trai tầm 10 tuổi, da xanh xao, cánh tay cắm kim truyền.

Tên cô là Hạnh.

Thằng bé tên Tí.

Vừa thấy mặt hai người, bà Minh như phát điên lao tới, giật cánh tay Hạnh:

“Mày trả con lại cho tao! Tao có ADN rồi! Con tao còn sống! Chính là nó!”

Hạnh ôm chặt đứa trẻ, nước mắt chảy dài:

“Bà… xin bà đừng làm ồn. Nó đang yếu lắm… để tôi nói hết đã.”

Mọi người nín thở.

Hạnh hít một hơi, giọng run run:

“Đêm hôm đó… bệnh viện báo con trai bà không qua khỏi… vì sinh non nặng. Bà ngất lên ngất xuống, bác sĩ nói không thể cứu.”

Bà Minh hét lên:

“Tao biết chuyện đó! Nhưng còn mày? Tại sao mày ôm con tao đi?!”

Hạnh cắn môi đến bật máu.

“Vì… con tôi cũng chết cùng lúc đó.”

Cả đám người giật mình.

“Con tôi sinh ra cùng giờ với con bà. Nhưng nó ngừng thở chỉ vài phút sau. Tôi nghèo… không có tiền lo mai táng… trong khi bà thì đau đớn đến kiệt sức. Tôi…”

Cô nghẹn lại.

“Tôi đã tráo hai đứa trẻ.”

Tiếng xôn xao bùng nổ.

Bà Minh khuỵu gối.

“Mày… mày tráo con tao? Mười năm? Vì sao? Vì sao lại tàn nhẫn như thế?!”

Hạnh khóc không đứng nổi:

“Tôi cũng không có ý định nuôi nó… nhưng đêm hôm ấy khi bế nó lên… nó bỗng mở mắt, nắm lấy tay tôi như cầu cứu. Tôi không nỡ bỏ rơi.”

“Còn nữa…” – Hạnh nói tiếp, giọng nghẹn thở.
“Giấy xét nghiệm ADN bà có… đúng là trùng với bà. Tôi không phủ nhận…”

Mọi người tưởng câu chuyện đến đây là kết thúc, nhưng Hạnh nói tiếp một câu khiến cả khu chạy thận lạnh sống lưng:

“Nhưng trùng với bà… không có nghĩa đó là con trai bà.”

Bà Minh sững người:

“Ý… ý mày là sao?! ADN trùng với tao, thì còn ai vào đây nữa?!”

Hạnh lắc đầu:

“Tôi đã điều tra.
Mười năm trước, bà không chỉ có một mình sinh non.
Trong khu sản, hôm đó… có một người khác có quan hệ huyết thống với bà.
Kết quả ADN chỉ cho biết hai người có cùng huyết thống – chứ không khẳng định bà là mẹ ruột.”

Cả đám người chết lặng.

“Nó… có thể là cháu ruột bà.
Hoặc… con riêng của chồng bà.”

TWIST THỨ HAI: SỰ THẬT BÀ MINH KHÔNG HỀ BIẾT
Gương mặt bà Minh chuyển từ phẫn nộ sang trắng bệch.

“Con… riêng… của chồng tao?” – bà nói qua kẽ răng, như không tin nổi.

Hạnh nhìn thẳng vào mắt bà, nói bằng giọng như buộc phải kể:

“Bà còn nhớ… 10 năm trước, ông Phúc – chồng bà – mất tích một tuần trước khi bà sinh không?”

Bà Minh ngã quỵ xuống đất.

Hạnh nói tiếp:

“Người phụ nữ ở giường bên… đẻ con sinh non… chính là chị họ cùng cha khác mẹ của ông Phúc.
Họ giấu danh tính trong hồ sơ vì xích mích gia đình.
Bà sinh một bé trai.
Cô ấy cũng sinh một bé trai.”

Một sự im lặng đến nghẹt thở bao trùm.

“Con bà… đã chết ngay giờ đầu tiên sau sinh.
Còn đứa trẻ sống sót duy nhất… là đứa tôi đang bế.”

Bà Minh run rẩy, môi tím tái:

“Vậy… vậy thằng bé này…”

Hạnh gật đầu:

“Nó không phải con ruột bà.
Nó là con ruột của chồng bà.
Và mẹ ruột nó… đã qua đời sau sinh.”Bà Minh đứng không vững.

Tay bà run run chạm vào mặt đứa trẻ lần đầu tiên.

Thằng bé cố mỉm cười yếu ớt:

“Bác… đừng khóc… con không sao…”

Câu nói quá hiền lành đối lập hoàn toàn với bi kịch.

Bà Minh lắp bắp:

“Nếu… nếu nó là con của ông ấy…
Sao… sao mày không nói sớm…”

Hạnh nghẹn:

“Tôi sợ… bà sẽ giành lại nó.
Mà tôi… tôi yêu nó như con ruột.
Nên tôi để nó sống với tên Tí… sống như một đứa trẻ nghèo… nhưng được thương.”

Khi sự thật rơi xuống như một nhát dao, bà Minh ôm ngực, mắt trợn ngược.

“Trời… đất… ơi…”

Bà đổ sập xuống nền gạch, bất tỉnh.

Hạnh hoảng hốt hét lên:

“Cấp cứu! Bà Minh ngất rồi!”

Các y bác sĩ lao ra.

Thằng bé khóc thét:

“Bác ơi! Bác ơi đừng bỏ con!”

Hạnh ôm nó lại:

“Không sao đâu con, không sao đâu…”

Nhưng trong ánh mắt cô chỉ là một nỗi sợ:
Khi bà Minh tỉnh lại… số phận của cả hai mẹ con sẽ thay đổi hoàn toàn.