Lan nhỏ nhắn, trắng trẻo, đi đâu cũng được khen là “vợ đảm con ngoan”

Tuấn – anh thợ cơ khí ngoài 30 tuổi, lấy vợ được 3 năm. Vợ anh, Lan, nhỏ nhắn, trắng trẻo, đi đâu cũng được khen là “vợ đảm con ngoan”. Ai mà ngờ được, cái ngày Tuấn bất ngờ về sớm lại thành ngày đời anh rẽ sang một hướng khác.

Chiều hôm đó, Tuấn tan ca từ 4h. Về đến đầu ngõ đã thấy cửa nhà khép hờ. Anh lén lút bước vào, định bụng làm vợ bất ngờ. Nhưng vừa tới gần phòng ngủ, Tuấn như chết đứng khi nghe tiếng rên rỉ đầy… khó tả.

Đạp cửa xông vào, Tuấn như nổ tung: Trên giường, vợ anh – Lan – đang quấn quýt cùng một ông cụ tóc bạc trắng, da nhăn nheo, tuổi phải ngoài tám mươi!

“Lan!!!” – Tuấn gầm lên, máu trong người sôi sục.

Lan tái mét, vội chùm chăn che thân. Cụ ông kia thì run rẩy, lắp bắp mặc vội quần áo. Không kìm được, Tuấn lao đến, nắm cổ áo ông ta:
– “Ông già khọm! Ông không biết nhục à?!”

Lan òa khóc, ôm chặt lấy chồng:
– “Anh ơi, đừng đánh! Đừng làm ông ấy bị thương, em xin anh!”

Càng nghe, Tuấn càng điên. Vợ trẻ, xinh đẹp, lại đi “mây mưa” với một cụ ông tám mươi tuổi? Chẳng lẽ vì tiền? Hay đây là loại “sở thích bệnh hoạn”? Trong đầu Tuấn chỉ muốn tung nắm đấm cho ông ta nhừ tử.

Thế nhưng, đúng lúc nắm đấm giơ cao, ông cụ bỗng thều thào một câu khiến cả Tuấn lẫn Lan chết lặng:
– “Cậu… tôi… là cha ruột của cậu.”

Tuấn khựng lại, tưởng mình nghe nhầm.
– “Ông nói gì? Cha tôi mất từ hồi tôi hai tuổi cơ mà!”

Ông cụ run run, đôi mắt mờ đục ánh lên tia buồn:
– “Không, cha cậu vẫn còn sống… Tôi chính là cha cậu. Năm xưa chiến tranh loạn lạc, tôi bị cuốn đi, lưu lạc mấy chục năm. Khi tìm về thì mẹ cậu đã mất, còn cậu thì chẳng nhớ mặt cha. Tôi già rồi, không muốn quấy rầy… Lan biết chuyện nên lén giúp đỡ, chăm sóc tôi. Hôm nay nó xoa bóp thuốc, tôi mệt quá ngã xuống giường… chứ không như cậu nghĩ.”

Lan nghẹn ngào:
– “Em giấu anh vì sợ anh sốc. Em thương ông như cha, muốn bù đắp phần nào. Nhưng mọi chuyện lại thành ra thế này…”

Tai ù đi, Tuấn ngồi phịch xuống ghế, toàn thân run bần bật. Hình ảnh vừa chứng kiến ám ảnh quá nặng, nhưng nghe lời ông cụ cùng tiếng khóc nức nở của Lan, anh bắt đầu lung lay.

Ông cụ thở dài:
– “Nếu cậu không tin, cứ xét nghiệm ADN. Tôi chỉ mong lúc cuối đời được nhìn con trai mình một lần. Đừng trách Lan, nó thật lòng.”

Tuấn chết điếng. Cái cảnh định “bắt gian tại trận” lại hóa ra là màn đoàn tụ cha con đầy trớ trêu. Nước mắt anh ứa ra, vừa uất nghẹn, vừa thương, vừa rối bời.

Tối đó, ba người ngồi lại. Lan kể tường tận việc biết thân phận ông cụ từ người quen, âm thầm giúp đỡ. Ông cụ thì không ngừng xin lỗi vì bỏ lỡ cả tuổi thơ của con.

Câu chuyện sau đó lan khắp xóm, ai cũng xì xào: kẻ thì chửi Lan ngoại tình, người lại thương cảm cho cảnh cha con gặp nhau muộn màng. Riêng Tuấn, anh chọn im lặng. Anh hiểu, đôi khi sự thật cay đắng hơn cả nỗi đau bị phản bội.

Nhưng từ hôm đó, ông cụ dọn về sống chung. Ban đầu, Tuấn còn xa cách, nhưng dần dần, anh cũng mở lòng. Vì nếu không có Lan, có lẽ anh chẳng bao giờ biết cha mình vẫn còn sống.

Một pha “bắt gian” tưởng chừng tan cửa nát nhà, cuối cùng lại thành nút thắt đoàn tụ đầy nước mắt. Đời đúng là không thể lường trước được!