Anh chỉ gật đầu, lấy điện thoại ra. “Tí nữa em kiểm tra tài khoản nhé.”

Ngày tôi khoác váy cưới, cả họ nhà tôi không ai cười.

Không phải vì tôi không xinh, cũng không phải vì đám cưới buồn.
Mà vì tôi là người bị ép thay em gái gả cho một người đàn ông bị gọi là “chồng nghèo”.

Chú rể của tôi – anh Hoàng – là con trai một gia đình ở huyện. Làm ăn tự do, nghe nói thu nhập bấp bênh, không nhà cửa riêng ở thành phố, cưới xong phải về sống chung với mẹ già.

Còn em gái tôi – Thu – người vốn được hứa gả cho anh Hoàng từ đầu, thì ngồi ở hàng ghế dưới, mặt lạnh tanh, môi mím chặt.

Nếu không có biến cố ba tháng trước, lẽ ra hôm nay, người đứng cạnh anh Hoàng phải là Thu.

1. Cuộc đổi chỗ không ai hỏi ý
Nhà tôi có hai chị em gái.

Tôi – chị cả, 37 tuổi, làm nhân viên hành chính, lương vừa đủ sống, ngoại hình bình thường, chưa từng được coi là “niềm hy vọng” của gia đình.

Thu – em gái tôi, 29 tuổi, xinh, lanh lợi, bán hàng online, ăn nói ngọt ngào, là “báu vật” của bố mẹ.

Khi anh Hoàng đến hỏi cưới Thu, bố mẹ tôi đồng ý gần như ngay lập tức.

Không phải vì quý anh.

Mà vì… sợ Thu quá lứa.

Nhưng rồi, chỉ một tháng trước ngày ăn hỏi, Thu về nhà, nói một câu rất nhẹ:

“Con không lấy anh Hoàng nữa.”

Cả nhà chết lặng.

Thu nói cô quen người khác, một người “có điều kiện hơn”, hứa sẽ cưới trong năm.

Bố tôi đập bàn:

“Nhà người ta đã đi hỏi, giờ mày nói không là không à?”

Mẹ tôi khóc.

Còn Thu thì quay sang tôi, nói một câu khiến tôi nhớ cả đời:

“Hay… chị lấy thay em đi. Chị cũng lớn tuổi rồi.”

2. Tôi bị đẩy vào cuộc hôn nhân không chuẩn bị
Không ai hỏi tôi có đồng ý hay không.

Họ chỉ nói:

– “Con là chị, phải hy sinh.”
– “Cưới rồi cũng quen.”
– “Nó nghèo nhưng hiền.”

Còn anh Hoàng, khi được hỏi ý kiến, chỉ nói:

“Nếu chị ấy không chê, tôi sẵn sàng.”

Giọng anh bình thản đến mức khiến tôi… không ghét được.

Tôi gật đầu.

Không phải vì yêu.

Mà vì mệt.

Mệt vì bị coi là phương án dự phòng suốt hơn 30 năm.

3. Đêm tân hôn lặng lẽ
Đám cưới diễn ra nhanh, gọn, không rình rang.

Nhà trai đơn giản, nhà gái cũng không thiết tha.

Đêm tân hôn, tôi ngồi trên giường, váy cưới đã thay, tóc đã tháo, lòng trống rỗng.

Anh Hoàng ngồi ở mép giường, cách tôi một khoảng vừa đủ.

Anh nói:

“Anh xin lỗi… vì để em rơi vào tình cảnh này.”

Tôi cười nhạt:

“Không ai có lỗi cả.”

Đêm đó, chúng tôi nằm quay lưng về hai phía.

Như hai người xa lạ vừa ký chung một hợp đồng dài hạn.

4. Sáng hôm sau, tôi xin 500 ngàn
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm nấu cơm cho mẹ chồng.

Bà hiền, ít nói, chỉ hỏi tôi có quen không, có mệt không.

Trong ví tôi chỉ còn đúng 200 ngàn.

Tôi ngập ngừng, quay sang anh Hoàng, nói nhỏ:

“Anh ơi… em xin anh 500 ngàn tiền chợ. Để em đi mua ít đồ.”

Tôi nói rất khẽ.

Không phải vì số tiền lớn.

Mà vì… ngại.

Một người đàn ông bị cả họ nhà tôi gọi là “nghèo”, chắc cũng chẳng dư dả gì.

Anh Hoàng nhìn tôi.

Không hỏi lại.

Không tỏ vẻ khó chịu.

Anh chỉ gật đầu, lấy điện thoại ra.

“Tí nữa em kiểm tra tài khoản nhé.”

Tôi nghĩ anh chuyển khoản.

Có thể 500 ngàn.

Hoặc 1 triệu, nếu rộng rãi.

Tôi vào bếp.

Khoảng 5 phút sau, điện thoại tôi rung lên.

Tin nhắn ngân hàng hiện ra.

+1.000.000.000 VNĐ

Tôi đứng chết lặng.

5. Người chồng “nghèo”
Tôi cầm điện thoại, tay run run, bước ra phòng khách.

“Anh… anh chuyển nhầm à?”

Anh Hoàng nhìn tôi, giọng bình thản như đang nói chuyện thời tiết:

“Không nhầm.”

“Nhưng… em chỉ xin 500 ngàn.”

“Anh biết.”

“Vậy… số tiền này…”

Anh im lặng vài giây.

Rồi nói:

“Coi như tiền sinh hoạt một thời gian. Em cầm mà chi tiêu.”

Tôi không biết nên khóc hay nên cười.

Một người đàn ông bị gọi là “chồng nghèo”… lại chuyển cho vợ mới cưới 1 tỷ đồng chỉ vì vợ xin tiền chợ.

6. Bí mật dần lộ ra
Những ngày sau đó, tôi mới dần hiểu.

Anh Hoàng không nghèo.

Anh chỉ không thích khoe.

Anh có một công ty nhỏ ở tỉnh, làm ăn ổn định nhiều năm. Nhà đất đứng tên mẹ anh, nhưng phần lớn là tiền anh mua.

Anh sống giản dị, ăn mặc đơn giản, không xe sang, không phô trương.

“Anh từng yêu một người, vì khoe tiền mà mất cô ấy.” – anh nói – “Nên sau này, anh chọn cách sống ngược lại.”

Tôi nghe, lòng nghèn nghẹn.

7. Em gái tôi biết chuyện
Một tuần sau đám cưới, Thu đến chơi.

Cô ta nhìn căn nhà đơn sơ, nhìn tôi đang nấu ăn, ánh mắt có chút hả hê.

“Chị sống ổn không?”

Tôi chưa kịp trả lời thì điện thoại tôi rung.

Là tin nhắn ngân hàng.

Thu liếc thấy.

Cô ta sững người.

“Sao… tài khoản chị có nhiều tiền thế?”

Tôi chưa nói gì.

Anh Hoàng từ ngoài bước vào, đặt túi đồ xuống, nói rất tự nhiên:

“Anh mới chuyển thêm tiền cho vợ anh.”

Thu đứng như bị đông cứng.

“Anh… anh Hoàng… anh không nghèo à?”

Anh cười nhẹ:

“Anh chưa từng nói anh nghèo.”

8. Cú ngã ngửa
Buổi chiều hôm đó, Thu về nhà, làm ầm lên.

Cô ta khóc lóc, trách bố mẹ:

“Sao ngày xưa không tìm hiểu kỹ? Sao lại để chị lấy anh Hoàng?”

Bố mẹ tôi sững sờ.

Khi biết chuyện, mẹ tôi chỉ thở dài:

“Hóa ra… người bị coi thường nhất lại là người đáng giá nhất.”

Thu im lặng.

Người đàn ông mà cô ta chê “không có tương lai”… lại là người có thể chuyển 1 tỷ chỉ vì vợ xin tiền chợ.

9. Cuộc hôn nhân ngoài dự tính
Tôi và anh Hoàng không yêu nhau từ đầu.

Nhưng chúng tôi học cách tôn trọng.

Anh không bao giờ hỏi tôi dùng tiền vào việc gì.

Tôi không bao giờ coi tiền là thước đo tình cảm.

Chúng tôi sống chậm.

Và bình yên.

10. Lời kết
Có những cuộc hôn nhân bắt đầu không phải vì tình yêu.

Mà vì… bị ép.

Nhưng cũng có những người đàn ông không cần chứng minh bằng lời.

Chỉ cần một lần chuyển tiền,
là đủ khiến những kẻ từng coi thường…
ngã ngửa.