B–ỏ nhà theo nh–ân t–ình vì vợ toàn đ-ẻ con gái, tôi trở về sau 1 tuần và chứng kiến cảnh tượng khiến tôi phát đ–iên…

Chương Một: Gánh Nặng Của Dòng Tộc

Tôi là con trai trưởng trong một dòng họ có truyền thống trọng nam khinh nữ, một truyền thống nặng nề như một tảng đá đè lên vai mỗi người đàn ông. Từ khi còn là một cậu bé, tôi đã nghe cha mình nói, giọng ông đanh lại bên mâm cơm nghi ngút khói:

“Đàn ông nhà này mà không có con trai nối dõi thì coi như là một cành cây khô, là tuyệt tự. Con có hiểu không?”

Lời nói ấy, giống như một lời nguyền, đã ăn sâu vào tâm trí tôi. Nó trở thành thước đo cho sự thành công, cho danh dự, cho chính bản thân tôi. Vậy mà, suốt mười năm hôn nhân, vợ tôi, Linh, đã sinh cho tôi ba đứa con – tất cả đều là con gái.

Cả làng nhìn tôi bằng ánh mắt vừa thương hại vừa khinh miệt. Những lời xì xầm sau lưng như những mũi kim châm vào lòng tự trọng của tôi. Mẹ tôi, bà nội của bọn trẻ, thậm chí còn không giấu giếm sự cay nghiệt. Một buổi chiều, khi Linh đang lúi húi dưới bếp, mẹ tôi kéo tôi ra góc sân, giọng rít qua kẽ răng:

“Cái con vợ mày nó khắc họ đấy. Bỏ sớm đi còn kịp tìm đứa khác biết đẻ con trai.”

Tôi bắt đầu lạnh nhạt với Linh, rồi dần trở nên tàn nhẫn. Tình yêu thuở ban đầu bị gánh nặng của dòng tộc làm cho méo mó. Tôi không còn thấy người vợ dịu dàng đã cùng tôi đi qua những ngày gian khó, mà chỉ thấy một người phụ nữ không thể cho tôi một đứa con trai. Mỗi lần say rượu, nỗi uất hận trong tôi lại bùng lên. Tôi nhìn cô ấy, nhìn ba đứa con gái đang nép vào nhau sợ hãi, và gầm lên:

“Đẻ cho tôi được một thằng con trai đi rồi hẵng nói chuyện! Cô có hiểu không? Một thằng con trai!”

Linh chỉ biết ôm các con vào lòng, nước mắt lưng tròng. Cô ấy không một lời oán trách, chỉ có sự im lặng chịu đựng của cô ấy càng khiến tôi thêm điên tiết. Tôi coi sự im lặng đó là một sự thách thức.

Lần thứ tư Linh mang thai, bác sĩ đã cảnh báo nghiêm trọng. “Cơ thể chị ấy đã yếu lắm rồi, lần sinh này sẽ rất nguy hiểm. Anh chị nên cân nhắc.”

Nhưng Linh đã kiên quyết giữ lại đứa bé. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt vừa van lơn vừa hy vọng. “Em sẽ cố, anh à. Lần này, biết đâu…”

Khi biết đó là một bé trai, tôi như phát cuồng vì sung sướng. Tôi đã đi khắp làng khoe khoang, ngẩng cao đầu sau bao năm cúi mặt. Tôi đã tổ chức một bữa tiệc đầy tháng linh đình, mời tất cả họ hàng. Mẹ tôi cuối cùng cũng mỉm cười với Linh, một nụ cười gượng gạo nhưng dù sao cũng là một nụ cười. Tôi đã nghĩ, cuối cùng thì gia đình mình cũng đã trọn vẹn.


Chương Hai: Hy Vọng Mong Manh, Nghi Ngờ Độc Hại

Thằng bé, chúng tôi đặt tên là Minh, lớn nhanh như thổi. Nó là mặt trời trong căn nhà của tôi, là niềm kiêu hãnh mà tôi hằng mong đợi. Nhưng càng lớn, một nỗi bất an mơ hồ bắt đầu len lỏi trong lòng tôi. Thằng bé chẳng giống tôi chút nào. Tôi da ngăm đen, mắt hai mí, dáng người vạm vỡ. Còn nó thì da trắng, mắt một mí, người gầy nhẳng. Chỉ có một thứ duy nhất dường như kết nối nó với dòng máu của tôi: cái lúm đồng tiền bên má phải.

Nhưng rồi một ngày, khi đang ngồi uống trà, tôi chợt sững người. Cái lúm đồng tiền ấy… nó giống hệt lúm đồng tiền của Tuấn, người bạn thân nhất của tôi.

Tuấn là người bạn nối khố, nhà ở ngay cạnh. Anh ấy tốt bụng, hiền lành, và luôn có mặt mỗi khi gia đình tôi cần giúp đỡ. Những lúc tôi đi làm xa, Tuấn thường sang sửa giúp cái bóng điện, đóng lại cái hàng rào, hay đơn giản là trông nom mấy đứa nhỏ để Linh có thời gian nghỉ ngơi. Anh ấy đối xử với các con tôi như con ruột, và bọn trẻ cũng rất quý anh.

Một hạt giống nghi ngờ đã được gieo vào lòng tôi, và nó lớn lên từng ngày, biến thành một cái cây độc hại che lấp mọi lý trí. Tôi bắt đầu để ý từng cử chỉ của Linh, từng ánh mắt của Tuấn. Tôi so sánh Minh với Tuấn trong vô thức. Cái cách thằng bé cười, cái dáng đi… tất cả đều như một lời buộc tội vô hình.

Một đêm, tôi lại uống rượu say. Tôi trở về nhà, nhìn thấy Minh đang ngủ say trong vòng tay của Linh. Khuôn mặt thiên thần của nó giờ đây trong mắt tôi lại trở nên xa lạ. Bất giác, tôi buột miệng, giọng nói đầy chua chát:

“Trông nó chẳng giống tao chút nào. Không biết bố thật của mày là ai…”

Linh giật mình, khuôn mặt tái đi. Cô ấy ôm chặt con, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. “Anh… sao anh lại nói thế?”

“Tôi nói sai à?” Tôi gằn giọng, hất mạnh tay cô ấy ra. Sự tổn thương trong mắt Linh không làm tôi nguôi giận, mà chỉ càng khiến tôi thêm tin vào sự nghi ngờ của mình. “Cô nhìn nó xem! Cô trả lời tôi đi!”

Linh chỉ biết khóc nức nở, những tiếng nấc nghẹn ngào như cứa vào không gian tĩnh lặng của đêm. Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi bỏ ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Đêm đó, tôi gặp My – cô nhân viên tiệm tóc ở đầu phố, kém tôi gần mười tuổi. My trẻ trung, sôi nổi, và biết cách nói những lời mà tôi đã khao khát được nghe từ lâu. Khi tôi kể về nỗi khổ tâm của mình, My nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và cảm thông.

“Trời ạ, một người đàn ông tốt như anh mà lại phải chịu khổ như vậy,” cô ấy nói, bàn tay mềm mại đặt lên tay tôi. “Nếu là em, em sinh cho anh cả một đội bóng con trai cũng được.”

Tôi cười, một nụ cười méo mó nhưng chứa đầy sự giải thoát. Lời nói của My như một liều thuốc an ủi cho lòng tự trọng đang bị tổn thương của tôi. Cảm giác được làm một “người đàn ông thực thụ” quay trở lại. Tôi không còn là người chồng thất bại, người cha bị cắm sừng. Tôi là một người đàn ông đáng khao khát.

Và rồi, tôi đã đưa ra một quyết định tàn nhẫn. Tôi bỏ nhà đi theo My, cắt đứt mọi liên lạc với vợ con. Tôi đã nghĩ rằng mình đang chạy trốn khỏi một cuộc hôn nhân giả dối để tìm đến một hạnh phúc đích thực. Tôi không biết rằng, mình đang chạy thẳng đến bờ vực của sự hối hận.


Chương Ba: Lời Kêu Cứu Muộn Màng

Một tuần sau, khi tôi đang ngồi ăn tối với My trong căn phòng trọ chật chội, nóng nực, tôi nhận được một tin nhắn từ một số lạ. Nhưng tôi nhận ra ngay đó là số điện thoại mới của con gái lớn.

“Bố về đi… Mẹ nằm im cả buổi chiều mà chưa dậy.”

Tim tôi thắt lại một lúc, nhưng rồi tôi lại cố tặc lưỡi, sự cay đắng và lòng kiêu hãnh vẫn còn đó. “Chắc lại giở trò để gọi mình về thôi.” Tôi đã tự nhủ như vậy, và tiếp tục bữa tối của mình. My thấy tôi im lặng, cô ấy gắp thức ăn vào bát tôi.

“Anh sao thế? Có chuyện gì à?”

“Không có gì,” tôi gạt đi. “Chuyện vớ vẩn thôi.”

Nhưng đêm đó tôi không ngủ được. Hình ảnh Linh và các con cứ hiện về trong tâm trí tôi. Tôi nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc, nhớ lại nụ cười của Linh khi cô ấy biết mình mang thai đứa con đầu lòng. Tôi nhớ lại những đêm cô ấy thức trắng chăm con ốm. Nhưng rồi, hình ảnh Minh với cái lúm đồng tiền giống hệt Tuấn lại hiện lên, dập tắt mọi cảm xúc mềm yếu.

Tới sáng, khi tôi vừa mở mắt, một tin nhắn nữa lại đến. Vẫn là con bé.

“Nếu bố không về… thì có lẽ muộn mất rồi.”

Không còn sự nghi ngờ nào nữa. Chỉ có một nỗi sợ hãi lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Tim tôi đập loạn xạ như muốn vỡ tung lồng ngực. Tôi vội vã mặc quần áo, mặc kệ tiếng gọi của My ở phía sau, tôi lao ra ngoài, phóng xe về nhà giữa trời mưa xối xả. Mưa như trút nước, quất vào mặt tôi rát buốt, nhưng không rát bằng nỗi đau và sự hoảng loạn đang cào xé trong lòng tôi.

Căn nhà im ắng một cách lạ thường, không một tiếng động. Cánh cửa không khóa. Tôi đẩy cửa bước vào. Ba đứa con gái ngồi nép vào nhau ở góc phòng khách, mắt sưng húp vì khóc. Con gái lớn, thấy tôi, run rẩy chỉ tay vào phòng ngủ của hai vợ chồng, giọng lạc đi:

“Bố… mẹ khóa cửa trong phòng suốt từ đêm qua. Em Minh cứ gọi mẹ mãi mà mẹ không trả lời…”

Tôi lao đến phòng ngủ, đập cửa rầm rầm. “Linh! Mở cửa ra! Linh!”

Không có tiếng trả lời. Chỉ có sự im lặng đáng sợ. Tôi lùi lại, lấy hết sức xô mạnh vào cánh cửa. Khóa cửa bật tung.

Trên giường, vợ tôi nằm đó. Da cô ấy tái nhợt, lạnh ngắt. Bàn tay phải vẫn nắm chặt một bức thư nhàu nát. Bên cạnh, một lọ thuốc ngủ đã cạn lăn lóc trên sàn, những viên thuốc còn sót lại vương vãi như những giọt nước mắt khô cạn.

Trên chiếc bàn nhỏ đầu giường, một phong bì màu trắng được mở sẵn. Bên trong là tờ giấy kết quả xét nghiệm ADN. Dòng chữ in đậm như một nhát búa giáng thẳng vào đầu tôi, khiến tôi choáng váng:

“KẾT QUẢ XÉT NGHIỆM ADN HUYẾT THỐNG CHA – CON. XÁC NHẬN: MẪU CỦA ĐỨA TRẺ VÀ MẪU CỦA ÔNG NGUYỄN VĂN HÙNG CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG TRỰC HỆ.”

Là con tôi. Minh là con trai ruột của tôi.

Phía dưới kết quả, là dòng chữ viết tay nguệch ngoạc, run rẩy của Linh, nét mực có chỗ đã nhòe đi vì nước mắt:

“Em biết anh đã nghi ngờ, nên em đã đi xét nghiệm để anh được yên lòng. Nhưng có lẽ… tất cả đã quá muộn rồi. Em chỉ mong kiếp sau, anh đừng để niềm kiêu hãnh và những lời nói của người đời giết chết một gia đình.”

Tôi quỵ xuống sàn nhà lạnh lẽo, gào lên một tiếng tuyệt vọng. Nhưng cô ấy đã lạnh đi từ lâu rồi. Hơi ấm cuối cùng đã rời khỏi cơ thể cô ấy, mang theo cả tình yêu, sự hy sinh và nỗi oan khuất mà cô ấy đã phải chịu đựng.

Thằng bé Minh chạy vào, nó thấy tôi đang gục ngã bên giường mẹ, nó ôm chầm lấy tôi, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào:

“Bố ơi, mẹ dặn con đừng giận bố… mẹ bảo mẹ vẫn thương bố nhất.”

Tôi bật khóc như một đứa trẻ, ôm lấy đứa con trai mà tôi đã ruồng bỏ, đứa con trai là minh chứng cho tình yêu của vợ tôi, và cũng là minh chứng cho sự ngu ngốc, tàn nhẫn của tôi.


Chương Bốn: Lời Ru Trong Đêm

Khi một tia chớp lóe lên ngoài cửa sổ, ánh sáng lạnh lẽo của nó rọi vào căn phòng. Tôi ngước nhìn lên bàn thờ, nơi bức ảnh cưới của hai vợ chồng tôi đang đứng. Một nén nhang vừa được ai đó thắp lên, có lẽ là con gái lớn, làn khói trắng mỏng manh bay lượn quanh bức ảnh, như thể linh hồn cô ấy vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Và trên khung cửa sổ, in rõ một bàn tay nhỏ bé của thằng út… như thể cô ấy vẫn đứng đó, dõi theo cha con tôi.

Từ ngày hôm đó, cuộc sống của tôi chìm trong sự dằn vặt và hối hận. Căn nhà trở nên lạnh lẽo và trống rỗng. Tiếng cười của Linh không còn nữa, chỉ còn lại tiếng khóc thút thít của các con tôi và tiếng thở dài của tôi trong đêm.

Tôi đã cố gắng bù đắp cho các con, cố gắng trở thành một người cha tốt. Nhưng làm sao tôi có thể thay thế được vòng tay ấm áp của mẹ chúng? Làm sao tôi có thể xoa dịu được nỗi đau mất mát quá lớn trong lòng những đứa trẻ?

Mẹ tôi và họ hàng đến dự đám tang, họ cũng im lặng, không ai dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Lời nguyền về đứa con trai nối dõi đã được hóa giải, nhưng cái giá phải trả lại quá đắt. Tôi đã có một đứa con trai, nhưng tôi đã mất đi người vợ yêu thương mình nhất, mất đi một gia đình trọn vẹn.

Mỗi đêm, khi các con đã ngủ say, tôi thường ngồi một mình ngoài hiên, nhìn lên bầu trời đầy sao. Và trong sự tĩnh lặng của đêm khuya, tôi thường nghe thấy tiếng vợ tôi ru con, một giai điệu buồn đến nao lòng, văng vẳng trong gió.

“À ơi… con ngủ cho ngoan… để mẹ đi cấy lấy tiền nộp cho quan…”

Đó là bài hát ru mà cô ấy thường hát cho Minh nghe. Giờ đây, nó trở thành một lời nhắc nhở đau đớn về những gì tôi đã đánh mất.

Tôi đã hiểu ra một điều. Hạnh phúc không nằm ở việc có một đứa con trai để nối dõi tông đường, không nằm ở việc giữ thể diện với họ hàng, làng xóm. Hạnh phúc nằm ở chính những người thân yêu bên cạnh ta, trong những khoảnh khắc giản dị hàng ngày. Nhưng tôi đã nhận ra quá muộn.

Và tôi hiểu rằng, có những sai lầm, một khi đã mắc phải, thì cả cuộc đời này cũng không còn cơ hội để chuộc lại nữa. Linh hồn của tôi, cũng giống như căn nhà này, sẽ mãi mãi mang một khoảng trống không thể lấp đầy, và tiếng ru buồn bã ấy sẽ theo tôi đến hết cuộc đời.