Mẹ vợ và con rể bỏ nhà đi, cầm theo hết tiền tiết kiệm chỉ để lại 1 mảnh giấy với 1 lời nhắn ngắn gọn trong két sắt…

Ở một làng ven đô, gia đình ông Tư vốn là một nốt trầm bình yên. Ông hiền lành, cả đời chỉ biết buôn bán tạp hóa nhỏ, còn vợ ông, bà Hồng, lại là một nốt thăng đầy màu sắc. Mới 40 tuổi, bà Hồng vẫn giữ được nét xuân sắc, gu ăn mặc sành điệu và tư tưởng phóng khoáng đến mức nhiều khi chính cô con gái duy nhất của bà, Lan, cũng thấy mẹ mình “hiện đại” quá.

Lan, vừa tròn 19, mang vẻ đẹp trong trẻo của một bông hoa chớm nở, ngoan hiền và luôn coi lời mẹ là vàng ngọc. Khi Lan dẫn Tuấn về ra mắt, ông Tư có chút đắn đo. Tuấn, 20 tuổi, làm thợ sửa xe, miệng lưỡi nhanh nhẹn, đôi mắt lúc nào cũng ánh lên vẻ lanh lợi, nhưng ông Tư cảm thấy ở cậu con rể tương lai một sự bồng bột, một khát vọng đổi đời quá vội vã.

“Thằng này… trông nó khôn quá, liệu có thật thà không con?” – ông Tư khẽ hỏi con gái.

Lan chỉ cười, gạt đi: “Bố cứ lo xa. Anh ấy nhanh nhẹn, có chí tiến thủ. Thời nay phải thế mới làm nên chuyện được ạ.”

Bà Hồng ngồi bên cạnh, liền bênh con rể ra mặt: “Anh cứ cổ hủ mãi. Tuấn nó năng động, biết kiếm tiền là phúc cho con Lan. Chứ cứ an phận như anh, cả đời này làm sao ngóc đầu lên được?”

Câu nói của bà khiến ông Tư im lặng, còn Lan thì thấy mẹ mình thật tâm lý, luôn ủng hộ lựa chọn của con cái. Cô đâu biết rằng, những ánh mắt mà Tuấn và mẹ cô trao cho nhau không chỉ là sự đồng điệu về tư tưởng. Chúng còn ẩn chứa một điều gì đó khác, một sự ngấm ngầm mà cô gái 19 tuổi trong sáng không thể nào nhận ra.

Đám cưới diễn ra rộn ràng. Tuấn về ở rể. Cuộc sống chung dưới một mái nhà bắt đầu. Tuấn rất biết cách lấy lòng mẹ vợ. Anh ta không gọi bà là “mẹ” một cách khách sáo, mà là “chị Hồng” khi chỉ có hai người, khen bà trẻ đẹp, có con mắt tinh đời. Bà Hồng thì chăm sóc Tuấn còn hơn cả con ruột, từ bữa ăn đến quần áo. Có lần, Lan thấy mẹ đang ủi áo cho Tuấn, còn anh thì đứng sau, tay đặt hờ lên vai mẹ vợ một cách tự nhiên.

“Mẹ với anh Tuấn thân nhau thật đấy.” – Lan hồn nhiên nói.

Bà Hồng giật mình, vội gạt tay Tuấn ra, cười gượng: “Thì mẹ coi nó như con trai. Chăm sóc cho nó cũng là chăm cho con thôi.”

Tuấn cũng nhanh nhẩu thêm vào: “Mẹ vợ tâm lý thế này ai mà không quý, đúng không em?”

Lan mỉm cười, lòng ngập tràn hạnh phúc vì nghĩ rằng gia đình mình thật hòa thuận. Cô không hề hay biết, những đêm ông Tư đi lấy hàng ở tỉnh xa, trong căn nhà này, hai con người đó đã vượt qua giới hạn của đạo lý.

Cho đến một buổi sáng định mệnh, khoảng sáu tháng sau ngày cưới. Lan thức dậy, thấy bên cạnh mình trống trải. Cô gọi “Anh Tuấn ơi?”, không một tiếng trả lời. Cô bước xuống nhà dưới, không gian im ắng đến rợn người. Gọi “Mẹ ơi?”, vẫn chỉ có sự tĩnh lặng đáp lại. Một linh cảm chẳng lành len lỏi trong tim, Lan chạy vội vào phòng bố mẹ. Căn phòng trống không. Và rồi, mắt cô sững lại trước cánh cửa két sắt hé mở, ổ khóa bị cạy tung một cách thô bạo.

Tim Lan như ngừng đập. Cô lao tới, bên trong trống rỗng. Toàn bộ số tiền hơn 600 triệu đồng – tài sản cả đời của bố mẹ cô, tiền mừng cưới, tiền dành dụm cho tương lai của cô – đã biến mất. Cô run rẩy gọi cho bố, giọng lạc đi.

Khi ông Tư tất tả chạy về, ông chỉ thấy con gái mình ngồi sụp dưới đất, bên cạnh chiếc két sắt trống không. Và trên bàn bếp, là một mảnh giấy được xé vội từ cuốn lịch, với vài chữ nguệch ngoạc, tàn nhẫn:

“Xin lỗi, chúng tôi yêu nhau. Đừng tìm.”

Ông Tư đọc xong, người đàn ông điềm đạm cả đời bỗng lảo đảo, tay vịn chặt vào thành bàn mới không ngã quỵ. Ông không nói một lời, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu, nhìn trân trân vào khoảng không vô định. Cú sốc này còn đau đớn hơn cả ngàn nhát dao đâm. Đó là sự phản bội kép, đến từ người vợ đầu ấp tay gối và đứa con rể ông vừa mới tin tưởng gửi gắm con gái mình.

Tin tức như một cơn bão quét qua làng. Người ta vừa sốc, vừa phẫn nộ, vừa thương hại cho hai bố con ông Tư. Những lời xì xầm, những ánh mắt tò mò ở ngoài chợ như những mũi kim châm vào nỗi đau của họ. Ông Tư từ một người đàn ông khỏe mạnh trở nên lầm lì, già sọm đi cả chục tuổi chỉ trong vài tuần. Còn Lan, ở tuổi 19, cô mất tất cả: người mẹ cô tôn thờ, người chồng cô yêu say đắm, và toàn bộ tài sản. Cô trắng tay theo cách không thể nghiệt ngã hơn.

Vài tháng sau, một người quen đi làm ăn xa trở về, mang theo tin tức:
“Bác Tư ạ, cháu thấy… thấy cái Hồng với thằng Tuấn rồi. Chúng nó mở một quán phở to lắm ở dưới thành phố biển. Trông chúng nó… tình tứ lắm, sống như vợ chồng son vậy.”

Ông Tư nghe xong, chỉ lặng lẽ quay mặt đi, ho một tràng dài. Nhưng Lan, cô gái từng yếu đuối giờ đã trở nên chai sạn, chỉ cười nhạt một tiếng. Nụ cười ấy lạnh lẽo và chua chát.

Tối hôm đó, cô ngồi cạnh bố, nhẹ nhàng nói:
“Bố à, mình đừng nhắc đến họ nữa. Hận thù chỉ làm mình khổ thêm thôi. Với con, họ đã chết từ cái ngày họ bước ra khỏi căn nhà này rồi.”

Ông Tư nhìn con gái, xót xa. “Nhưng tiền của cả nhà…”

“Tiền mất có thể kiếm lại được, bố ạ. Nhưng nhân cách đã mất thì vĩnh viễn không tìm lại được đâu. Con chỉ còn có bố thôi. Mình phải sống cho tốt, bố nhé.”

Câu chuyện về mẹ vợ và con rể bỏ trốn đã trở thành một giai thoại cay đắng ở làng. Người ta kể về nó như một lời cảnh tỉnh, rằng đôi khi, sự tin tưởng đặt nhầm chỗ có thể dẫn đến một bi kịch mà vết sẹo của nó sẽ còn âm ỉ mãi, và những cú phản bội đau đớn nhất lại thường đến từ chính những người ta từng gọi là “người thân”.