Ông Phong năm nay đã bước sang tuổi 70. Sau cơn tai biến nhẹ khiến chân tay yếu đi, con gái ông – chị Hạnh – quyết định thuê một bảo mẫu về chăm sóc cha. Người được chọn là Mai, cô gái mới 20 tuổi, quê ở tỉnh xa, hiền lành, ít nói và lễ phép.
Suốt nửa năm, Mai chăm sóc ông Phong rất chu đáo. Mỗi sáng, cô đỡ ông dậy, nấu cháo, bón thuốc. Chiều, cô dìu ông ra vườn tập đi từng bước nhỏ. Tối đến, cô ngồi bóp chân, kể chuyện quê nhà, giọng nhẹ như gió thoảng. Ông Phong dần khỏe lên, cười nhiều hơn. Người trong xóm ai cũng khen chị Hạnh khéo thuê người.
Nhưng rồi, một buổi sáng tháng sáu oi ả, chị Hạnh đi chợ về, vừa đặt túi rau xuống bếp đã thấy Mai đứng trước cửa, mặt tái xanh, tay run run cầm que thử thai. Thấy chị Hạnh, Mai bật khóc nức nở. Chị Hạnh giật lấy que thử, nhìn hai vạch đỏ rõ rệt mà chân tay bủn rủn. Cơn giận bốc lên, chị quát:
“Mai! Cô mới 20 tuổi, mới làm nửa năm mà bầu bí thế này là sao? Ai? Ai là cha đứa bé?”
Mai chỉ khóc, không nói. Trong đầu chị Hạnh thoáng hiện lên hình ảnh cha mình. Gần đây ông Phong khỏe hơn, nhưng cũng thường nhắc tới Mai trong bữa ăn. Nghĩ đến điều đó, chị Hạnh rùng mình, giọng chị lạc đi:
“Đừng nói với tôi… cha tôi…? Không thể nào… Ông đã 70 rồi… Không… Không thể như vậy…”
Mai òa khóc to hơn, lắc đầu lia lịa:
“Không phải đâu chị… Không phải ông… Em xin chị đừng nghĩ vậy…”
“Vậy ai? Nếu cô không nói, tôi đuổi cô về quê ngay lập tức!”
Mai ngồi sụp xuống, hai tay ôm mặt, giọng đứt quãng:
“Em… em không dám nói… Em sợ chị giận… Em sợ bị đuổi việc… Nhưng nếu chị hỏi… Em xin nói thật…”

Chị Hạnh hít một hơi thật sâu, tim đập thình thịch. Cô gái trước mặt chị còn quá trẻ, khuôn mặt non nớt và sợ hãi. Mai lau nước mắt, giọng run run:
“Cha đứa bé… là chồng chị.”
Câu nói ấy vang lên như sét đánh ngang tai. Mắt chị Hạnh tối sầm, đầu ong ong. Mai vội nói tiếp:
“Hôm chị đi công tác ba ngày… Anh ấy về nhà. Anh uống rượu, gọi em lên dọn phòng. Em… em không chống cự được…”
Chị Hạnh loạng choạng ngồi phịch xuống ghế. Chồng chị – anh Hoàng – vốn là người cục tính. Hai năm nay công việc làm ăn sa sút, anh thường cáu bẳn, hay uống rượu rồi về nhà quát tháo. Nhưng chị không ngờ, anh lại làm ra chuyện như vậy. Trong lòng chị dâng lên cơn giận dữ xen lẫn tủi nhục. Chị nhìn Mai, thấy vừa thương vừa giận.
“Cô… sao không nói sớm?”
Mai nấc nghẹn:
“Em sợ… Sợ chị đuổi em, sợ ông buồn… Em tính cuối tháng này sẽ xin nghỉ về quê sinh, nuôi con một mình.”
Đúng lúc ấy, ông Phong từ trong phòng nghe thấy tiếng cãi vã, chống gậy đi ra. Ông run run hỏi:
“Có chuyện gì vậy Hạnh?”
Chị Hạnh không giấu được nữa, òa khóc. Còn Mai quỳ sụp xuống, cúi đầu sát đất:
“Ông… con xin lỗi… con xin lỗi…”
Ông Phong bàng hoàng nhìn cả hai, mắt rưng rưng. Ông đặt tay lên vai Mai, giọng nghẹn ngào:
“Đứa bé… nếu không có cha, con cứ để nó ở đây. Ta sẽ thay cha nó mà chăm sóc, nuôi nấng nó lớn lên.”
Mai khóc nức nở. Còn chị Hạnh, nước mắt lã chã rơi xuống nền gạch lạnh buốt. Chị biết cuộc hôn nhân này đã vỡ, nhưng chị không thể đuổi Mai đi. Đứa trẻ vô tội, nó cần một nơi nương tựa. Và cha chị, người đàn ông tóc đã bạc trắng ấy, vẫn dang rộng vòng tay bao dung cho đứa bé không máu mủ ruột rà.
Từ hôm đó, anh Hoàng bị chị Hạnh đưa ra tòa ly hôn. Mai vẫn ở lại chăm sóc ông Phong, chuẩn bị chờ ngày sinh nở. Ông Phong dặn con gái:
“Dù lỗi lầm của ai, đứa bé cũng không có tội. Hãy để nó được lớn lên trong yêu thương.”
Những ngày sau, Mai vẫn ngồi bóp chân cho ông Phong mỗi tối, nhưng giờ đây bụng cô đã lớn dần. Thi thoảng, ông đưa tay lên bụng cô, khẽ nói:
“Cháu ngoan… Ông sẽ thay cha cháu lo cho mẹ con cháu…”
Tiếng ve râm ran ngoài hiên như lời tiễn mùa hạ đi, để lại một mùa thu yên bình, nơi mà sự bao dung của một ông lão 70 tuổi đã cứu rỗi cuộc đời cô bảo mẫu nhỏ bé và đứa trẻ chưa kịp chào đời.