Văn phòng rộng lớn của Hoàng ngập tràn ánh đèn vàng ấm áp, nhưng không khí lại đặc quánh sự lạnh lẽo và căng thẳng. Anh ta đang ngồi dựa lưng vào chiếc ghế da đắt tiền, một tay lơ đãng gõ nhịp trên mặt bàn gỗ mun bóng loáng, đối diện anh là Thủy, cô bồ với mái tóc xoăn lượn sóng và nụ cười luôn thường trực như thể đang giễu cợt cả thế giới.
“Thủy à,” Hoàng bắt đầu bằng giọng trầm khàn, mang theo chút tự mãn không che giấu được, “Ngôi nhà đó, em thấy thế nào? Biệt thự sân vườn ở khu đắt đỏ nhất thành phố, tôi đã trả 10 tỷ đồng tiền mặt. Thế này đã đủ xứng với tầm nhìn xa trông rộng của em chưa?”
Thủy nhấp một ngụm rượu vang đỏ, ánh mắt lướt qua vẻ mặt hài lòng của Hoàng với một thoáng chán ghét khó nhận ra. Cô khẽ cười, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông vỡ. “Hoàng này, anh có biết là trong cái thành phố này, 10 tỷ chỉ là tiền lẻ đối với một người biết chọn đúng chỗ dựa không? À, tất nhiên, đối với một người suốt ngày chỉ biết hùng hổ với vợ con ở nhà thì 10 tỷ đã là cả một gia tài rồi.” Cô đặt ly xuống, tiếng “cạch” khô khốc. “Ngôi nhà đẹp đấy, nhưng nó chỉ là vật bảo chứng cho tình yêu… à không, sự cam kết của anh thôi. Đừng tưởng là tặng một món quà lớn mà tôi phải ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ nhé.”
Hoàng nheo mắt, cảm thấy lòng tự ái bị chạm mạnh. Anh vốn quen với việc được người khác nể trọng, đặc biệt là phụ nữ, nhưng Thủy lại luôn biết cách dùng sự mỉa mai ngọt ngào để giữ khoảng cách. “Em nói gì vậy? Tôi đã làm hết những gì em muốn. Tôi đã định là…” Anh ngập ngừng, nhìn thẳng vào mắt Thủy. “Sắp tới tôi sẽ ly hôn. Em sẽ là người phụ nữ duy nhất của tôi, người bước vào căn nhà đó một cách danh chính ngôn thuận.”
“Ồ, ly hôn ư? Cái từ đó nghe có vẻ cao thượng quá nhỉ,” Thủy nhếch môi. “Anh biết không, người ta ly hôn vì hết yêu, còn anh ly hôn vì không đủ dũng khí để nhìn vào sự thật rằng mình đã mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân vô vị thôi. Anh muốn tôi khen anh à? Anh chỉ đang tìm một lối thoát sang chảnh hơn thôi, Hoàng ạ. Đừng tự tô vẽ mình thành một anh hùng tình yêu nữa.”
Hoàng siết chặt tay. Anh cảm thấy như bị xuyên thủng bởi sự sắc sảo và tàn nhẫn của Thủy, nhưng lạ lùng thay, điều đó lại khiến anh càng bị cuốn hút. Anh đứng dậy, đi lại phía cửa sổ, nhìn ra ánh đèn thành phố lấp lánh như những vì sao giả tạo. “Em lúc nào cũng phải nói những lời cay nghiệt như thế sao, Thủy? Tôi làm tất cả những điều này là vì tương lai của chúng ta.”
“Tương lai của chúng ta?” Thủy bật cười lớn, tiếng cười vang vọng trong phòng làm việc. “Tương lai của anh là 10 tỷ, là căn nhà đó, là một người phụ nữ tinh tế hơn vợ anh. Còn tương lai của tôi… cao hơn thế nhiều, Hoàng ạ.”
Cùng lúc đó, tại căn hộ nhỏ bé, đơn sơ, Mai đang ngồi bên giường bệnh của con trai là bé An, đứa trẻ lên 8 tuổi với đôi mắt to tròn, nay đã bị che khuất bởi nỗi đau và sự mệt mỏi. Tiếng thở dốc nặng nề của con cứa vào tim Mai như hàng ngàn mũi dao. Bác sĩ vừa thông báo cần phải phẫu thuật gấp trong vòng 48 giờ, nếu không tình trạng nhiễm trùng sẽ không thể kiểm soát được. Số tiền cần: 200 triệu đồng.
Lòng Mai rối bời, cô đã dốc hết tiền tiết kiệm và vay mượn khắp nơi. Cô nhìn vào chiếc điện thoại, ngón tay run rẩy chạm vào số của Hoàng – chồng cô. Đây là lần đầu tiên sau nhiều tháng cô chủ động gọi cho anh, kể từ khi cô nhận ra sự thờ ơ đáng sợ của anh đã biến thành sự xa lánh hoàn toàn. Cô hít một hơi sâu, nuốt xuống tất cả lòng tự trọng và nỗi sợ hãi.
“Anh Hoàng à,” giọng Mai yếu ớt, cố gắng giữ bình tĩnh, “An bị bệnh nặng, cần phải mổ gấp. Bác sĩ nói cần 200 triệu. Anh… anh có thể giúp em được không? Anh có tiền không?” Nước mắt cô không thể kìm được, lặng lẽ chảy dài trên má. 200 triệu chỉ là một con số nhỏ so với những gì Hoàng đang vung vãi bên ngoài, cô tự nhủ, anh sẽ không từ chối đâu.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó là tiếng thở dài bực bội của Hoàng. Anh vừa mới tặng nhà cho Thủy xong, lòng đang tràn đầy sự khoái cảm của kẻ ban ơn. Giọng anh qua điện thoại nghe lạnh lùng và cay nghiệt đến mức Mai không nhận ra đó là người đàn ông đã từng thề hẹn.
“Cái gì? 200 triệu? Cô bị điên à, Mai? Cô nghĩ tôi là ngân hàng à? Tôi làm gì có tiền! Tiền của tôi là để đầu tư, không phải để đổ vào mấy cái chuyện linh tinh đó.” Hoàng gằn giọng, sự thù địch trong lời nói như muốn xé toạc màng nhĩ cô.
Mai bàng hoàng, cô cảm thấy như bị tát mạnh vào mặt. “Linh tinh? Anh nói con mình là chuyện linh tinh sao, Hoàng? Đây là con trai anh mà! Nó đang phải giành giật sự sống đấy!” Cô hét lên trong tuyệt vọng.
“Tôi biết,” Hoàng đáp lại bằng giọng mỉa mai đến tột cùng, “Nhưng cô đẻ ra nó thì cô tự đi mà lo! Cô giỏi giang, cô tháo vát cơ mà. Chuyện con cái là của đàn bà. Cô cứ tự đi mà xoay sở, đừng có làm phiền tôi với mấy trò kịch rẻ tiền này nữa. Tôi đang bận.” Anh nhấn mạnh hai chữ “tôi đang bận” như một lời tuyên bố đáng sợ về sự ưu tiên của anh ta.
“Anh… anh là đồ vô liêm sỉ!” Mai nghẹn lại, cô không thể nói thêm được nữa, sự đau đớn và uất hận biến thành một ngọn lửa cháy rực trong lồng ngực. Cô cúp máy, tay siết chặt đến mức móng tay đâm vào da thịt. Nước mắt cô không còn là giọt buồn tủi nữa, mà là những giọt nước mắt giận dữ và quyết tâm.
Sau cuộc điện thoại tàn nhẫn đó, Hoàng quay lại với Thủy, cố gắng xua đi cảm giác tội lỗi mờ nhạt – một cảm giác mà anh luôn cố gắng phủ nhận. Anh tin rằng mình đã đúng khi từ chối Mai, vì đó là cách duy nhất để cô ấy tỉnh ngộ và không bám víu vào anh nữa.
Sáng hôm sau, khi Hoàng đang say sưa vạch ra kế hoạch kinh doanh mới tại văn phòng, một cú điện thoại lạ đã cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Đầu dây bên kia là một người đàn ông lạ mặt, giọng nói lịch sự nhưng ẩn chứa sự mỉa mai khó tả.
“Chào anh Hoàng. Tôi là Quang, giám đốc một công ty đầu tư. À, tôi gọi điện để cảm ơn anh.” Người đàn ông nói, giọng điệu nghe như thể đang thưởng thức một trò đùa tinh quái.
Hoàng nhíu mày, khó hiểu. “Cảm ơn tôi? Tôi không quen anh. Anh nhầm số rồi.”
“Ồ không, tôi không nhầm đâu, anh Hoàng,” Quang cười nhẹ. “Tôi muốn cảm ơn anh vì đã dọn đường rất sạch sẽ cho tôi, và tất nhiên, cảm ơn món quà 10 tỷ rất hào phóng của anh.”
Hoàng bỗng cảm thấy lạnh toát sống lưng, một dự cảm kinh hoàng dâng lên. “Anh nói gì vậy? 10 tỷ? Anh là ai?”
“Tôi là người đàn ông mà Thủy yêu,” Quang thẳng thắn tuyên bố, không hề giấu giếm. “Và tôi gọi để thông báo một tin sét đánh cho anh, như cô ấy đã dặn dò tôi.”
Đến lúc này, tim Hoàng đập điên cuồng, anh không thể thở nổi. Anh đứng bật dậy, chiếc ghế da trượt mạnh ra sau. “Thủy… Thủy đâu? Cô ấy đang ở đâu?”
“Cô ấy đang trên máy bay sang châu Âu với tôi rồi, anh Hoàng ạ,” Quang tiếp tục, giọng nói như một lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng tự trọng của Hoàng. “Cô ấy bảo tôi gửi lời xin lỗi chân thành vì đã lợi dụng anh trong suốt thời gian qua. 10 tỷ là một khoản tiền lớn, nhưng đối với cô ấy, đó là tiền công xứng đáng cho việc phải diễn kịch bên cạnh một người đàn ông tầm thường như anh.”
Hoàng choáng váng, cả thế giới như quay cuồng. “Cái gì? Anh nói gì? Cô ấy… căn nhà đó đâu?”
“À, căn nhà à? Thủy đã đứng tên rồi, anh quên sao?” Quang cười khúc khích, tiếng cười vang lên như tiếng chế giễu từ địa ngục. “Cô ấy là người thông minh, anh Hoàng ạ. Cô ấy không để mình bị trói buộc bởi bất cứ ai. Cô ấy đã bán nó ngay sau khi nhận được giấy tờ hợp pháp và chuyển tiền sang tài khoản nước ngoài rồi. Thủ tục rất nhanh chóng. Anh không thể đòi lại được đâu.”
Quang dừng lại một chút, như thể đang tận hưởng sự đau khổ của Hoàng. “Cô ấy nhắn tôi nói rằng: ‘Anh ta xứng đáng với sự thật tàn nhẫn này. Anh ta đã chọn tiền bạc và ham muốn thấp hèn thay vì trách nhiệm và gia đình. Hãy để anh ta tự mình gánh chịu hậu quả’. Tạm biệt anh, Hoàng. Cảm ơn vì tất cả.”
Cú điện thoại kết thúc, để lại Hoàng trong một khoảng không tuyệt vọng và mất mát không thể tả xiết. 10 tỷ đã biến mất, cùng với căn nhà, cùng với niềm kiêu hãnh hão huyền của anh. Anh gục xuống bàn làm việc, khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra. Anh đã bị sỉ nhục, bị lừa dối một cách đau đớn và toàn diện nhất.
Cảm giác uất hận và nhục nhã dâng lên như sóng thần. Thủy không chỉ cuỗm tiền, mà còn bóp nát sự tự tin, sự ngu ngốc của anh. Anh đã từ chối con trai mình 200 triệu để dâng 10 tỷ cho một người phụ nữ giả dối.
Hoàng nằm lại trên sàn lạnh, mọi thứ lung lay trước mắt. Tiếng nói cay nghiệt của Thủy, tiếng cười châm biếm của Quang, và quan trọng nhất, giọng nói cầu xin yếu ớt của Mai hòa lẫn vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng của sự thất bại và hối hận. Anh nhận ra mình đã đánh mất cái gì. Không phải 10 tỷ, mà là gia đình, là tình yêu chân thành, là lương tâm của một người cha, người chồng.
Anh nhớ lại đôi mắt long lanh của An, nhớ lại sự kiên nhẫn thầm lặng của Mai. Cô đã chịu đựng sự lạnh nhạt và phản bội của anh một cách âm thầm, chỉ để đến khi con gặp nguy hiểm, cô mới dám mở lời. Và câu trả lời của anh là: “Cô đẻ ra nó thì cô tự đi mà lo.” Sự tàn nhẫn đó giờ đây như một cái móc sắt tự khóa vào cổ họng anh.
Hoàng đứng dậy, lao ra khỏi văn phòng. Anh lái xe trong vô định, tốc độ điên cuồng, mặc kệ tiếng còi xe inh ỏi. Cuối cùng, anh dừng lại trước cổng bệnh viện. Anh không biết Mai đã xoay sở 200 triệu bằng cách nào, nhưng anh phải đến, phải nhìn thấy con, phải cầu xin sự tha thứ từ người phụ nữ đã bị anh đối xử tệ bạc nhất.
Khi anh bước vào phòng bệnh, Mai đang ngồi dựa vào tường, khuôn mặt hốc hác nhưng ánh mắt đã ánh lên sự nhẹ nhõm và kiên cường lạ thường. Bên cạnh cô là một người phụ nữ lớn tuổi, có vẻ là hàng xóm hoặc người thân đã giúp đỡ cô. Bé An đang nằm trên giường, hơi thở đã đều đặn hơn, khuôn mặt tuy xanh xao nhưng đã có vẻ bình yên.
Hoàng đứng lặng ở cửa, sự hèn hạ khiến anh không dám bước tới. Mai ngẩng lên, nhìn thấy anh. Không có sự giận dữ hay mỉa mai nào trong mắt cô, chỉ có sự thương hại và một chút mệt mỏi.
“Anh đến đây làm gì?” Giọng Mai rất khẽ, nhưng vang vọng trong căn phòng nhỏ.
“An… con… nó sao rồi?” Hoàng lắp bắp, cổ họng anh khô khốc.
“Ca phẫu thuật thành công rồi,” Mai đáp, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc con. “Anh không cần lo đâu. Tôi đã xoay sở đủ tiền rồi. Hàng xóm, bạn bè cũ, thậm chí là bán hết chiếc nhẫn cưới mà anh đã tặng… 200 triệu chỉ là một con số nhỏ khi có tình thương và lòng tốt.” Cô nhìn anh, ánh mắt thấu suốt đến tận cùng tâm can.
Hoàng cảm thấy mọi lời bào chữa đều vô nghĩa. Anh quỳ sụp xuống bên cạnh giường bệnh, những giọt nước mắt muộn màng bắt đầu rơi xuống. “Mai à… anh… anh xin lỗi. Anh đã sai rồi. Anh là một thằng chồng tồi, một người cha khốn nạn. Anh… anh mất hết rồi, Mai. 10 tỷ, căn nhà, tất cả… Thủy đã lừa anh, cô ta lấy hết rồi.”
Mai im lặng một lúc lâu, để cho Hoàng trút hết sự tuyệt vọng ra ngoài. Cô không thấy hả hê, chỉ thấy thương xót cho sự mù quáng của anh. “Tôi biết anh mất hết rồi, Hoàng. Tôi đã biết cô ta là người như thế nào từ lâu, nhưng tôi không thể nói. Anh đâu có chịu nghe.”
“Anh xin em, Mai. Cho anh một cơ hội. Anh đã nhận ra rồi. 10 tỷ đó… nó không bằng một giây được nhìn thấy An khỏe mạnh. Anh sẽ làm lại, anh sẽ bù đắp. Anh sẽ là một người cha, một người chồng tốt.” Hoàng nắm lấy tay Mai, bàn tay anh lạnh ngắt và run rẩy.
Mai nhẹ nhàng rút tay ra. “Hoàng à, tôi đã tự mình lo liệu được 200 triệu. Tôi đã tự mình chăm sóc An. Tôi không cần anh phải ‘bù đắp’ hay ‘làm lại’ nữa. Tôi cần một người chồng, một người cha, chứ không phải một người chạy theo ảo ảnh để rồi quay về cầu xin sự tha thứ khi đã mất hết.”
Hoàng đau đớn, nhưng anh không dám cãi lại. Những lời nói đó đúng đắn một cách tàn nhẫn.
Sau vài ngày suy nghĩ và đấu tranh nội tâm, Mai quyết định. Cô không thể vứt bỏ An, nhưng cũng không thể chấp nhận một người chồng đã từng chối bỏ con mình. Tuy nhiên, nhìn thấy sự thành tâm hối lỗi của Hoàng, sự thay đổi thực sự trong ánh mắt anh – không còn sự kiêu ngạo hay thờ ơ, mà chỉ còn sự hối hận sâu sắc – cô biết mình cần phải cho anh một cơ hội, không phải vì bản thân cô, mà vì An.
Mai đồng ý không ly hôn ngay lập tức, nhưng với một điều kiện nghiêm khắc: “Hoàng, anh đã đánh mất 10 tỷ. Đó là tiền mà anh đã kiếm được. Giờ đây, anh phải dùng chính sức lực của mình, sự trách nhiệm của mình để xây dựng lại cuộc đời. Anh không còn là người chồng giàu có của tôi nữa. Anh phải bắt đầu lại từ đầu. Tôi không cần tiền của anh, tôi cần sự hiện diện và tình yêu thương thật lòng của một người cha.”
Hoàng gật đầu, nước mắt lại trào ra, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự giải thoát và hy vọng. “Anh chấp nhận, Mai. Anh sẽ làm bất cứ điều gì. Anh sẽ dùng cả đời mình để chứng minh.”
Một năm sau, Hoàng không còn là giám đốc kiêu căng ngày xưa. Anh chấp nhận làm việc cật lực trong một công ty nhỏ, bắt đầu lại từ những vị trí thấp. Anh dành mọi buổi tối để ở bên An, đọc truyện, kể chuyện, và quan trọng nhất là lắng nghe con. 10 tỷ chỉ còn là một ký ức đau đớn nhưng cũng là một bài học đắt giá.
Mai nhìn thấy sự chuyển đổi rõ rệt trong anh. Anh đã trưởng thành, đã biết trân trọng những giá trị thực sự. Một buổi tối, khi An đã ngủ say, Mai và Hoàng ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sofa cũ kỹ.
“Anh có hối tiếc 10 tỷ không, Hoàng?” Mai hỏi, giọng cô bình thản.
Hoàng nắm lấy tay cô, siết nhẹ. “Không, Mai à. Anh không hối tiếc 10 tỷ. Anh hối tiếc những năm tháng anh đã lãng phí khi không biết trân trọng mẹ con em. Em và An là gia tài lớn nhất của anh, Mai. 10 tỷ đã mua cho anh một bài học… vô giá.”
Mai mỉm cười, nụ cười hiền hậu và tha thứ. Cô dựa đầu vào vai anh. Ánh sáng từ chiếc đèn nhỏ chiếu vào căn phòng, ấm áp và yên bình. Căn phòng tuy không lớn bằng biệt thự sân vườn, nhưng nó tràn ngập hạnh phúc và tình yêu thương – thứ mà 10 tỷ không bao giờ có thể mua được. Họ đã mất mát, nhưng họ đã tìm lại được nhau và tìm lại được chính mình.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.
Mặc dù gánh vác kinh tế gia đình, cô con dâu vẫn là mục tiêu của sự đố kị và chỉ trích từ mẹ và chị chồng. Để chuẩn bị cho buổi thuyết trình quan trọng, cô đã chọn một chiếc áo dài lộng lẫy. Nhưng sáng hôm sự kiện, khi thấy tình trạng của chiếc áo, cô choáng váng và mất hết sức lực.
Thư đứng lặng trước chiếc gương lớn trong phòng, ánh đèn vàng hắt lên bộ áo dài màu bạc ánh kim, loại lụa Tơ Tằm Hà Đông đặt may riêng, khiến tà áo dường như tỏa ra một thứ ánh sáng lạnh lùng, kiêu hãnh. Ngày mai là buổi thuyết trình về dự án hợp tác quốc tế, một bước ngoặt không chỉ cho sự nghiệp mà còn cho danh dự của cô tại công ty—một sự kiện mà cô tin rằng sẽ giúp cô chính thức được cất nhắc lên vị trí Giám đốc chiến lược. Cô vuốt nhẹ lên đường may tinh tế trên vai áo, cảm nhận sự mềm mại, mát lạnh của chất liệu quý giá này, nó là biểu tượng cho những năm tháng cô nén mình làm việc không ngừng nghỉ, là giấc mơ về sự tự chủ mà cô đang sắp chạm tới.
Tuy nhiên, niềm tự hào đó luôn bị một bóng đen nặng nề bao phủ, đó chính là không khí ngột ngạt trong chính căn nhà cô đang sống. Từ khi trở thành trụ cột tài chính của cả gia đình, bao gồm chồng cô là Khánh, mẹ chồng là Bà Cúc và chị chồng là Chị Diệp, Thư không những không nhận được sự nể trọng mà ngược lại, sự ghen ghét và đố kỵ từ hai người phụ nữ ấy lại càng lớn hơn, như một loại nấm mốc tinh thần mọc lên từ sự thất bại của chính họ. Bà Cúc và Chị Diệp luôn coi công việc “nhảy múa với con số” của Thư là thứ phù phiếm, là cái cớ để cô trốn tránh bổn phận gia đình, trong khi lại nghiễm nhiên hưởng thụ những đồng tiền cô mang về.
“Thư ơi là Thư, con có mặc áo bằng vàng đi chăng nữa thì chức phận con dâu vẫn phải lo việc nhà, không thể quên gốc gác được!” Giọng Bà Cúc oang oang từ ngoài sân vọng vào, đầy vẻ kiểm soát và nhắc nhở, khiến Thư giật mình. “Bát đĩa cứ để chất đống trong bồn rửa từ sáng tới giờ, mùi tanh lợm giọng. Chiều về là phải dọn ngay đi chứ, tối nay còn phải chuẩn bị đồ ăn cho ngày mai cúng giỗ nữa. Công việc gì thì công việc, cái nhà này mới là ưu tiên!”
Thư khẽ thở dài, cảm thấy như có một sợi dây vô hình đang siết chặt lấy cổ họng mình, cô tháo chiếc áo dài bạc ra, cất nó vào hộp cẩn thận như cất giữ một vật báu mong manh. Cô biết rằng việc rửa bát đĩa và nấu nướng không phải là chuyện quá nặng nhọc, nhưng vấn đề nằm ở thời điểm: chỉ còn chưa đầy mười tám tiếng đồng hồ nữa là đến buổi thuyết trình quan trọng nhất đời cô. Cô cần thời gian yên tĩnh để rà soát lại các slide phức tạp, cần năng lượng để giữ một tâm trí sắc bén, nhưng dường như hai người phụ nữ kia đã đạt được thỏa thuận ngầm nhằm rút cạn sinh lực cô một cách có hệ thống.
“Em cứ kệ họ đi,” Khánh, chồng cô, nói một cách thờ ơ khi đang dán mắt vào màn hình điện thoại chơi game, “Mẹ và chị chỉ muốn tốt cho em thôi, muốn em cân bằng giữa công việc và gia đình. Em làm xong nhanh rồi lên đây anh giúp em xem lại tài liệu.” Giọng điệu của Khánh hoàn toàn thiếu sự thông cảm, thậm chí còn chứa đựng sự vô trách nhiệm quen thuộc, anh luôn đóng vai trò người hòa giải yếu đuối, nhưng thực chất chỉ là người đẩy Thư vào cuộc chiến đơn độc với mẹ và chị gái mình. Sự thất vọng trong Thư tích tụ, cô cảm thấy lạnh lẽo trong chính cuộc hôn nhân mà cô đang cố sức vun đắp.
Thư xuống bếp, ánh đèn huỳnh quang lờ mờ phản chiếu lên lớp dầu mỡ cáu bẩn trên bát đĩa, một công việc lặp đi lặp lại không hồi kết. Vừa rửa xong mẻ bát đầu tiên, Chị Diệp đã xuất hiện, tay bê một chồng chăn mền to tướng đã được giặt bằng máy nhưng chưa xả nước, và cả một túi quần áo tập gym của cháu trai bị dính đầy bùn đất. “Thư ơi, em làm hộ chị cái này nhé,” Chị Diệp nở nụ cười mà Thư cảm thấy như một vết cứa, “Mấy cái này máy giặt nó không sạch được đâu, nhất là cái chỗ bùn này, phải vò tay kỹ mới được. Chị bị đau vai gáy, không cúi lâu được. Em làm nhanh đi nhé, chiều nay còn phải dọn kho nữa, mẹ bảo.”
Thư nhìn đống quần áo và chăn mền ướt sũng, nặng trịch. Cô biết rõ, Chị Diệp khỏe mạnh hơn cô rất nhiều, và đây chỉ là một sự phân công lao động bất công, một sự cố gắng quá đáng nhằm làm kiệt sức cô. Cô muốn bật lại, muốn hét lên rằng cô có một sự nghiệp, một cuộc họp quyết định vào ngày mai, nhưng cô kìm nén. Nếu cô phản kháng, họ sẽ dựng lên một tấn kịch lớn hơn, tốn thời gian hơn, và điều đó còn tồi tệ hơn việc im lặng và làm theo. Cô tự hứa với lòng mình: “Đây là lần cuối cùng. Nếu mình thành công ngày mai, mình sẽ thay đổi tất cả.”
Cô hít một hơi thật sâu, dồn hết sức lực và ý chí còn lại vào công việc chân tay nặng nhọc đó. Nước lạnh buốt của buổi tối mùa thu làm da tay cô khô ráp, chiếc lưng cô đau nhức vì phải cúi vò những chiếc chăn nặng nề. Mồ hôi lấm tấm trên trán, và những con số, những thuật ngữ tài chính mà cô cần phải ôn lại bắt đầu trôi tuột khỏi đầu cô, thay vào đó là sự trống rỗng và mệt mỏi cùng cực. Cô cảm thấy họ đã thắng, ít nhất là trong trận chiến rút cạn năng lượng này.
Thư hoàn thành tất cả công việc nhà, bước lên phòng lúc gần nửa đêm, cơ thể rã rời như một cỗ máy đã cạn dầu. Cô ngã vật ra giường, đầu óc quay cuồng, nhưng lương tâm công việc vẫn thúc giục cô phải xem lại tài liệu lần cuối. Cô vươn tay tới chiếc túi tài liệu đặt trên bàn, nhưng ánh mắt cô lại vô tình chạm vào chiếc hộp đựng áo dài lụa bạc. Nó nằm đó, như một lời hứa, một niềm an ủi trong đêm tối.
Cô nhẹ nhàng mở hộp, muốn ngắm nhìn chiếc áo một lần nữa để lấy lại cảm hứng và sự tự tin. Nhưng khi cô trải tà áo ra, ánh mắt cô đột ngột dừng lại. Trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Phía dưới lưng áo, ngay sát đường thắt eo, có một vệt ố màu nâu nhạt, loang lổ, giống như một vết cà phê cũ hoặc bùn đất khô, rộng chỉ bằng đồng xu, nhưng đủ để hủy hoại hoàn toàn vẻ đẹp thuần khiết và sự trang trọng của bộ trang phục.
Thư sững sờ, cố gắng chạm vào vết ố, hy vọng đó chỉ là ảo ảnh do ánh đèn. Nhưng không,
vết ố là thật, thấm sâu vào từng sợi lụa quý giá. Cô không nhớ đã làm đổ bất cứ thứ gì lên áo, cô đã cất nó vào hộp ngay sau khi thử. Chỉ có một khả năng: ai đó đã cố tình làm việc này. Sự mệt mỏi đột ngột biến thành một cơn sóng thần dữ dội của sự phẫn nộ và tuyệt vọng. Cơn giận không phải là loại bùng nổ mà là một sự nén chặt, một sự lạnh buốt đến thấu xương.
“Không thể nào… Không thể nào!” Thư thầm thì, giọng nói run rẩy. Cô cảm thấy toàn thân mình run lên bần bật, sự đau đớn không chỉ vì mất đi chiếc áo, mà là sự xác nhận khủng khiếp về lòng đố kỵ và sự tàn nhẫn của những người đang sống chung dưới một mái nhà. Họ không chỉ muốn cô mệt mỏi, họ muốn cô thất bại, muốn đánh gục cô ngay trước vạch đích. Nước mắt nóng hổi trào ra, không phải vì tủi thân, mà vì sự cô độc và cảm giác bị phản bội đến tận cùng.
Sáng hôm sau, Thư thức dậy với đôi mắt sưng húp, nhưng với một quyết tâm sắt đá chưa từng thấy. Cô cầm chiếc áo dài bạc bị ố, bước xuống nhà, nơi Bà Cúc và Chị Diệp đang ngồi ăn sáng, vẻ mặt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Mẹ và chị làm việc này, đúng không?” Thư đặt chiếc áo lên bàn ăn, không còn chút hơi ấm nào trong giọng nói, chỉ còn lại sự lạnh lùng và cáo buộc thẳng thừng.
Bà Cúc ngẩng đầu lên, nét mặt giả vờ ngạc nhiên đến mức khoa trương. “Ôi trời đất ơi! Áo dài của con làm sao thế? Sao lại có vết ố thế kia? Ai mà vô ý thế nhỉ?” Bà Cúc nói, tay đưa lên che miệng, nhưng đôi mắt lại lóe lên một tia sáng thỏa mãn không kịp giấu.
Chị Diệp nhấm nháp miếng bánh mì, giọng điệu tỏ vẻ vô tội và đầy thương hại. “Kìa Thư, sao lại hỏi thế? Tối qua mẹ con mình lên giường từ sớm, làm sao biết được. Chắc là cái con mèo hoang nó lẻn vào phòng đó. Nó hay nghịch lắm, em khóa cửa không kỹ rồi. Thôi, hôm nay em mặc tạm cái đầm công sở nào đó cũng được, chỉ là buổi họp thôi mà, quan trọng gì hình thức.”
“Mèo?” Thư cười nhạt, một nụ cười cay đắng, “Phòng ngủ của con luôn khóa cẩn thận, và mẹ biết rõ tối qua con đã cẩn thận cất nó vào hộp. Hơn nữa, vết ố này là cà phê đã khô, không phải bùn đất. Mẹ và chị luôn ghen tỵ với công việc của con, muốn con thất bại, và đây là cách các người chọn để phá hoại, phải không?” Cô cảm thấy lồng ngực mình như muốn nổ tung, nhưng cô giữ giọng nói của mình ổn định đến mức đáng sợ.
Bà Cúc lập tức nổi giận, đập mạnh tay xuống bàn. “Ăn nói hỗn xược! Cái con bé này, mày vừa nói cái gì? Tao ghen tỵ với cái đồng lương của mày à? Mày kiếm tiền về thì cũng là cho cái nhà này, cả tao, cả thằng Khánh! Mày là dâu là con, bổn phận phải lo lắng! Mày dám vu khống mẹ chồng mày chỉ vì một chiếc áo rách, một vết bẩn vớ vẩn? Mày có biết kính trọng trên dưới không?”
Chị Diệp đứng dậy, tiến lại gần Thư, đôi mắt tóe lửa. “Đúng là đồ vô ơn! Em nhìn lại mình đi, tất cả những gì mẹ con chị làm chỉ là muốn em biết điều hơn, bớt kiêu ngạo lại. Giờ thì em đổ lỗi cho cả nhà vì cái thất bại ngày mai của em à? Đồ ích kỷ!”
Thư không tranh cãi, cô chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt đầy hằn học của Chị Diệp và sự giận dữ giả tạo của Bà Cúc. Cô cảm thấy mọi sợi dây tình cảm, mọi sự nhẫn nhịn cuối cùng trong cô đều đã đứt đoạn, không thể hàn gắn được nữa. Sự cô độc nuốt chửng cô, và cô nhận ra, nơi này không phải là gia đình, mà là chiến trường mà cô đã mệt mỏi chiến đấu một mình. Cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài, nhưng ngay lập tức cô mở mắt ra, ánh nhìn đã thay bằng sự quyết liệt đến lạnh lùng.
Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi đen bóng loáng dừng lại ngoài cổng, và tiếng còi xe vang lên hai hồi dứt khoát, chuyên nghiệp. Không ai trong nhà quen với kiểu còi xe này.
Sau đó, một người đàn ông cao ráo, lịch thiệp, mặc bộ vest xám than chì bước vào. Đó là Anh Minh, trưởng nhóm của Thư. Anh bước đi với phong thái tự tin và dứt khoát, không hề để tâm đến bầu không khí căng thẳng và những gương mặt sững sờ trong phòng.
“Thư,” Anh Minh cất giọng, giọng anh trầm ổn và quyền lực, “Xin lỗi vì sự đột ngột này, nhưng tôi đến để đón em. Chúng ta cần có mặt ở công ty sớm hơn dự kiến. Sếp lớn đã yêu cầu toàn bộ ban điều hành phải có mặt để kiểm tra lần cuối dự án của chúng ta. Em biết đấy, dự án này là chiến lược cốt lõi của công ty trong ba năm tới, và em là người duy nhất nắm giữ toàn bộ dữ liệu phân tích thị trường. Sự có mặt và phong độ của em là tuyệt đối cần thiết.”
Lời nói của Anh Minh vang lên như một bản án, đánh thẳng vào sự hiểu lầm và ngạo mạn của Bà Cúc và Chị Diệp. Không phải là một buổi họp vớ vẩn, mà là “chiến lược cốt lõi,” và Thư không phải là một nhân viên bình thường, cô là “người duy nhất nắm giữ toàn bộ dữ liệu.”
Bà Cúc đứng chết trân, gương mặt trắng bệch, nỗi sợ hãi tài chính hiện rõ trong đôi mắt. Chị Diệp buông rơi miếng bánh mì trên tay, nhìn chằm chằm vào Thư với vẻ hối hận và kinh ngạc tột độ. Họ đã hiểu nhầm, đã đánh giá thấp và tìm cách hủy hoại một nhân vật chủ chốt, một nhân vật có thể quyết định cuộc sống sung túc của cả gia đình họ.
Anh Minh nhìn thấy chiếc áo dài bị ố trên bàn, anh lập tức nhíu mày, nhưng không hỏi. Anh chỉ nhìn vào sự mệt mỏi và tổn thương sâu sắc trong mắt Thư, và anh hiểu ngay vấn đề. “Áo này không mặc được. Không sao cả, Thư,” Anh Minh nói một cách trấn an, như thể anh đã quen với việc giải quyết khủng hoảng, “Tôi biết một tiệm may cao cấp ở khu phố cổ, họ có sẵn một số mẫu thiết kế độc quyền tuyệt vời. Chúng ta sẽ đến đó, mua một bộ mới và em sẽ có một giờ yên tĩnh trong xe để rà soát lại slide. Đi thôi, em không thể lãng phí thêm một giây nào ở đây nữa.”
Anh Minh dứt khoát nắm lấy cổ tay Thư, kéo cô ra khỏi bàn ăn. Cử chỉ đó mang đầy sự bảo hộ và quyết đoán, là nguồn sức mạnh mà Thư đã đánh mất. Cô không nói lời nào với mẹ chồng và chị chồng, cô chỉ đi theo Anh Minh, nhưng trong khoảnh khắc quay lưng, cô cảm thấy một sự giải thoát mạnh mẽ đến tê tái. Cô biết rằng cô đã được cứu, không phải khỏi sự thất bại, mà khỏi sự độc hại đang bủa vây mình.
“Đợi đã, Thư!” Bà Cúc cố gắng thốt lên, giọng nói run rẩy vì sợ hãi, “Để mẹ lấy cho con cái ví, lấy áo khoác!” Nhưng đã quá muộn. Thư đã bước qua cánh cửa, bóng dáng cô cùng Anh Minh khuất sau cánh cổng sắt.
Trên xe, Thư không thể ngăn được những giọt nước mắt trào ra, nhưng đó là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm và sự tức giận bị dồn nén. “Em xin lỗi, Anh Minh,” cô nức nở, “Em làm anh bận tâm rồi.”
Anh Minh điềm tĩnh lái xe, không nhìn cô, “Không sao, Thư. Tôi chỉ làm những gì cần thiết để bảo vệ nhân sự quan trọng nhất của tôi. Vết ố đó không phải là do mèo, phải không? Đừng để những chuyện nhỏ mọn, tầm thường đó làm ảnh hưởng đến trí tuệ và sự nghiệp của em. Họ ghen tỵ với em, Thư à. Họ sợ em thành công. Nhưng em phải dùng thành công để đáp trả họ.”
Lời nói của Anh Minh như một liều thuốc giải độc mạnh mẽ, giúp Thư lấy lại sự tỉnh táo. Cô lau nước mắt, hít một hơi thật sâu và nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô đã có một giờ yên tĩnh, trọn vẹn để tập trung. Tại cửa hàng áo dài, cô chọn một bộ vest nữ quyền lực màu xanh Navy, cắt may tinh xảo, thể hiện sự chuyên nghiệp tuyệt đối, thay vì áo dài truyền thống. Cô đã không còn muốn sự mềm mại, cô muốn sự sắc bén.
Buổi thuyết trình hôm đó là một chiến thắng vang dội. Thư không chỉ giữ vững vai trò của mình, cô còn tỏa sáng, khiến mọi người trong phòng họp phải công nhận tài năng và sự thông minh của cô. Vị trí Giám đốc chiến lược đã chắc chắn nằm trong tay cô. Cô cảm thấy sức mạnh thực sự không đến từ tiền bạc, mà đến từ sự tự tôn và vị thế mà cô đã tạo ra cho chính mình.
Chiều tối, khi Thư trở về nhà, cô không hề vội vàng, cô bước đi chậm rãi, mang theo chiếc túi đựng bộ vest Navy mới. Bà Cúc và Chị Diệp đã ngồi đợi ở phòng khách, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, sợ hãi. Khánh cũng ở đó, nhìn cô với ánh mắt dò xét, pha lẫn chút hy vọng.
“Mai có tin vui cho cả nhà,” Bà Cúc cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ, “Con được lên chức rồi đúng không? Mẹ biết mà! Con là đứa giỏi giang nhất nhà này!”
“Thư, em giỏi lắm!” Chị Diệp vội vàng chạy đến, cố gắng nắm lấy tay cô nhưng Thư đã khéo léo né tránh. “Chị biết em sẽ thành công mà! Mai mốt em làm to, nhớ giúp anh Tùng tìm việc làm tốt hơn nhé.”
Thư nhìn họ, ánh mắt cô không hề chứa đựng niềm vui hay sự giận dữ, chỉ có sự điềm tĩnh đến đáng sợ. “Vâng, con đã thành công,” Thư khẳng định, “Con đã nhận được vị trí mới và mức lương cao hơn rất nhiều. Nhưng con cũng đã đưa ra một quyết định khác.”
Khánh cảm thấy có điều gì đó không ổn, anh nhìn vợ với vẻ lo lắng, “Quyết định gì thế em? Em mệt rồi, chúng ta lên phòng nghỉ ngơi đi.”
“Không cần đâu, Khánh,” Thư giữ giọng nói bằng phẳng, “Quyết định này cần được thông báo công khai. Con đã thuê một căn hộ mới, cách công ty 15 phút đi bộ. Căn hộ đó sẽ là nơi con sống từ tuần sau. Con sẽ chuyển ra ngoài.”
Cả phòng khách im lặng như tờ, chỉ còn nghe thấy tiếng quạt trần quay đều. Bà Cúc là người phản ứng đầu tiên, bà bật dậy, khuôn mặt biến sắc. “Mày nói gì thế hả? Mày định bỏ nhà đi à? Thằng Khánh, con nó thì sao? Mày không thể làm thế được!”
“Con không bỏ nhà, con chỉ đơn giản là dọn ra ngoài để tiện cho công việc mới,” Thư giải thích, giọng nói không hề run rẩy, “Vị trí mới đòi hỏi con phải dành nhiều thời gian hơn cho công ty và các đối tác quốc tế. Con cần một không gian chuyên nghiệp, yên tĩnh để làm việc, không bị phân tâm bởi những công việc gia đình không tên và những… sự cố đáng tiếc.” Cô nhấn mạnh cụm từ “sự cố đáng tiếc” với một ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Bà Cúc và Chị Diệp.
Chị Diệp bắt đầu khóc lóc, nước mắt giả dối tuôn rơi, “Thư, em không thể tàn nhẫn như vậy! Cả nhà này trông cậy vào em, vào tiền lương của em mà! Em đi rồi thì ai sẽ lo cho mẹ, ai sẽ chi trả các khoản nợ của anh Tùng? Em biết cuộc sống ngoài kia đắt đỏ mà!”
“Đúng vậy,” Thư đáp lại một cách lạnh lùng, “Cuộc sống ngoài kia rất đắt đỏ, và con cần giữ tiền để chi trả cho nó. Từ nay, con sẽ chỉ gửi một khoản tiền trợ cấp cố định hàng tháng cho gia đình, bằng đúng mức con gửi trước khi con được tăng lương. Số tiền đó sẽ đủ để chi tiêu cơ bản. Còn lại, con sẽ dùng để trang trải cuộc sống mới và đầu tư cho tương lai của mình.”
Khánh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh tuyệt vọng, “Thư! Em làm thế là vô trách nhiệm! Anh cần tiền để trả nợ. Em không thể cắt giảm tiền như thế được! Em là vợ anh cơ mà!”
“Vô trách nhiệm?” Thư nhìn chồng, ánh mắt đầy sự thất vọng đã tích tụ bấy lâu, “Anh đã bao giờ hỏi xem em có đủ sức khỏe để vừa làm việc ngày đêm, vừa làm việc nhà đến kiệt sức không? Anh có bao giờ can thiệp khi mẹ và chị cố tình rút cạn năng lượng của em, phá hoại cơ hội của em không? Em đã là trụ cột, là người kiếm tiền, nhưng em bị đối xử như người giúp việc bị ruồng bỏ. Em đã cố gắng vì ‘gia đình,’ nhưng gia đình này lại không hề cố gắng vì em.”
Thư đứng dậy, bước đến gần Bà Cúc, giọng nói cô hạ xuống, nhưng mang theo sức nặng của sự thật. “Mẹ à, chiếc áo dài của con bị ố. Mẹ và chị có thể đổ lỗi cho con mèo, nhưng con biết rõ đó là sự phá hoại ngấm ngầm. Con đã cho các người một cơ hội để đối xử với con bằng sự tôn trọng, và con sẽ là người quyết định cái giá của sự thiếu tôn trọng đó. Cái giá chính là nguồn tài chính lớn nhất mà các người đang mất đi.”
Nói rồi, Thư quay lưng bước lên phòng, cô chỉ mang theo những vật dụng cá nhân quan trọng nhất. Cô không cần phải đóng gói đồ đạc của mình, vì hầu hết mọi thứ trong căn nhà này đều là vật dụng chung. Cô cẩn thận đặt chiếc áo vest Navy vào vali và lấy ra chiếc áo dài bạc bị ố. Cô nhìn nó lần cuối, một vết ố nhỏ nhưng đã trở thành biểu tượng cho sự giải thoát lớn lao.
Buổi sáng hôm chuyển đi, Thư không cần sự giúp đỡ của ai. Anh Minh đã gửi xe đến đón cô, và khi cô bước ra khỏi căn nhà, Bà Cúc và Chị Diệp chỉ dám đứng ở cửa nhìn theo, không còn lời nào để dèm pha hay ngăn cản. Khuôn mặt họ hốc hác, nhợt nhạt, họ đã nhận ra rằng sự ghen tỵ và độc ác của mình đã làm họ mất đi mọi thứ.
Trong căn hộ mới, Thư trải tấm lụa bạc bị ố ra, nhưng thay vì cảm thấy đau khổ, cô cảm thấy sự bình yên. Cô biết rằng cô đã giành lại quyền kiểm soát cuộc đời mình, không phải bằng cách từ bỏ mà bằng cách xây dựng một pháo đài tự chủ mới. Tiền lương của cô giờ đây chỉ phục vụ cho tương lai của cô, cho sự phát triển của cô.
Vài tháng sau, Thư nhận được tin: Bà Cúc phải bắt đầu đi bán hàng thuê ở chợ, còn Chị Diệp phải tìm việc làm thêm để phụ giúp chi tiêu vì tiền trợ cấp của Thư không còn đủ cho lối sống xa hoa của họ. Khánh, chồng cô, cuối cùng cũng buộc phải đi xin việc làm nghiêm túc để trả nợ.
Thư không cảm thấy hả hê, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm. Cuộc sống của cô đã bước sang một trang mới, nơi cô được tôn trọng, được công nhận và được sống trong sự tự do tinh thần tuyệt đối. Cô đã mặc chiếc áo vest Navy để chiến thắng sự nghiệp, và dùng chiếc áo dài bạc bị ố làm ký ức về ngày cô dũng cảm chọn con đường tự giải thoát. Cô mỉm cười, nụ cười của một người phụ nữ đã tự tay kiến tạo nên hạnh phúc thực sự cho chính mình.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.











