Không ng;;ờ ngày 2 vợ chồng lên xã mới số tiền hưu bố được nhận được thật là cho-áng vá-ng…

Bố chồng tôi – ông Hòa – vốn là cán bộ xã về hưu, hiền lành, thương con cháu, nhưng kín tiếng đến lạ. Ông sống ngăn nắp, tháng nào cũng đều đặn đi lĩnh lương hưu, ghi chép cẩn thận từng khoản chi.

Ba tháng trước, ông bất ngờ ra đi vì cơn đột quỵ, nhẹ nhàng như người đang ngủ. Cả nhà đều bàng hoàng, chồng tôi – anh Tú – gần như gục ngã. Sau đám tang, mọi thứ vẫn chưa nguôi ngoai thì một hôm, xã gọi điện mời gia đình lên nhận “phần tiền tồn đọng chưa lĩnh của ông Hòa”.

Họ bảo đó là “số tiền trợ cấp còn sót lại” – nghe qua tưởng chẳng bao nhiêu, nên tôi cùng chồng lên nhận thay, coi như làm tròn bổn phận.

Sáng hôm ấy, trời nắng gắt. Cô cán bộ xã cười nhã nhặn, đưa cho chồng tôi tờ giấy xác nhận:
– “Đây là khoản tồn 5 tháng liền, cả tiền phụ cấp đặc biệt. Anh chị kiểm tra rồi ký giúp em nhé.”

Chồng tôi ký tên, nhận một phong bì dày cộp niêm phong kỹ. Ra khỏi phòng, anh vừa xé ra xem, mặt bỗng biến sắc.

Tôi tò mò nhìn vào – bên trong không chỉ có tiền. Ngoài tờ biên lai đỏ là một phong thư gấp đôi, nét chữ run run của bố.

Tôi mở thư, tim đập loạn:

“Tú à, nếu con đọc được lá thư này, nghĩa là bố đã đi rồi.
Bố để lại cho con số tiền này – gần 100 triệu – không phải tiền hưu đâu.
Đây là tiền bố nhận thay mỗi tháng từ… mẹ con.”

Tôi chết lặng, quay sang nhìn chồng, mặt anh tái mét, đôi mắt trừng trừng vào dòng chữ:

“Mẹ con – bà Hạnh – vẫn sống. Bà không mất trong trận lũ như mọi người tưởng. Bà từng tìm về, gửi tiền cho bố giữ hộ, nói chờ ngày con tha thứ rồi mới dám gặp.”

Cổ họng tôi nghẹn ứ, tay run bần bật. Bố chồng tôi – người suốt mấy chục năm chỉ nói rằng vợ mình “mất sớm” – thì ra đã che giấu một sự thật suốt đời.

Chồng tôi đứng bật dậy, chạy thẳng ra khỏi phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm:
– “Mẹ… mẹ còn sống à?”

Tôi chạy theo, thấy anh đứng giữa sân xã, tay vẫn nắm chặt bức thư, nước mắt rơi không ngừng.

Phía sau, cô cán bộ xã khẽ nói thêm:
– “Chúng tôi định trả khoản này cho bác Hòa từ mấy tháng trước, nhưng bác dặn… phải đợi đến khi gia đình hỏi. Bác nói đó là tiền người vợ gửi nhờ.”

Tối đó, về nhà, tôi lục lại tủ của ông Hòa. Trong ngăn kéo dưới cùng, tôi thấy một cuốn sổ nhỏ, bên trong có ghi địa chỉ — một trại dưỡng lão ở tỉnh bên.
Trang cuối cùng, nét chữ mờ run run:

“Ngày nào Tú chịu đi gặp mẹ, bố mới yên lòng.”

Tôi ngồi lặng, nghe tiếng chồng khóc ngoài hiên, lòng nặng trĩu.
Đôi khi, những bí mật người già giữ lại không phải để dối trá — mà là để bảo vệ một tình yêu quá đau lòng, không ai đủ can đảm đối diện.