Mỗi tối muộn, lão Bảy Lúa lấy lại bảng tên m::ộ trong ngh;/ĩa đị;/a. Cả họ kéo nhau cánh b;/ắt “quân trộ::mm::ộ”. Đến khi lão ch-t vì t::ai bi::ến, người ta phát hiện cuốn sổ gi;/ấu dư;/ới chi;/ếu.
Bóng Ma Nghĩa Địa Và Tên Bảng Bảng
Xóm Trại vốn bình an yên tĩnh, chuông dậy sóng vì một chuyện tâm linh chưa từng có. Trong nghĩa trang nghiên cứu và nghĩa địa của làng, những tấm bảng tên trên các nền tảng một lần như “không cánh mà bay”. Ban đầu, người ta tưởng trẻ con nghịch nghịch, nhưng sự việc lặp lại đều sẽ vào mỗi đêm trăng thông hoặc mưa phùn, khiến cả họ Trần và họ Nguyễn trong làng ngồi không yên.
Kẻ bị tình nghi số một không có ai khác chính là Lão Bảy Lúa.
Lão Bảy là một ông già độc thân, sống lũ lụt trong căn chòi dựng tạm bằng tre nứa ngay sát hàng rào nghĩa địa. Lão có đôi mắt chân chất nhưng đôi khi nhìn vào hư không một cách vô hồn. Giữ khoảng mười hai giờ đêm, khi tiếng vạc sành kêu suối, người ta lại tìm thấy bóng vàng bạc bao tải ngang hông, cầm chiếc đục nhỏ, yên lặng tiến vào khu mộ.
🕵️ Cuộc Tranh Kích Của Cả Họ
“Lão già này điên rồi! Chúc lão chạy bảng tên về bán đồng nát hoặc làm chuyện tà ma!” – Anh Tứ, một thanh niên nóng tính trong họ, đập bàn lớn trong cuộc thi họ.
Sự bảo vệ hoàn hảo khi các tấm tên trên một tổ chức họ Nguyễn cũng bị mất. Đêm đó, hơn nữa thanh niên trai tráng hợp với dân phòng, trang bị đèn pin và viết goc, bí mật mai phục xung quanh các lùm cây cơm cháy trong nghĩa địa.
Đúng nửa đêm, bóng tối xuất hiện. Lão bước đi nhẹ tênh, thở hơi khò khè. Lão dừng lại trước một dãy núi mới được xây dựng, loay hoay dùng sức mạnh tạo bảng đá khắc tên.
“Bắt nó đi!” – Anh Tứ hét lên.
Chuỗi đèn flash pin đồng loạt quét qua, soi gương mặt tái sinh, giải quyết nỗi đau của tuổi Bảy. Lão không chạy, cũng không thích. Lão chỉ ôm khư chiếc bao tải vào lòng, ánh mắt đầy sợ hãi và van xin. Người ta lục câm bao, bên trong là các tấm bảng tên bằng đá, bằng nhôm, có cái đã mài mòn, có cái còn mới tinh.
Họ đã dành, họ định lao vào đi lão, nhưng nhìn bộ trang phục có vẻ già nua, gầy của người già, người ta lại chờ đợi. Cuối cùng, chính quyền xã hội thu thập số bảng tên, tiền già một số tiền lớn và cấm lão không được bén nhọn đến địa chỉ ban đêm.
Lão Bảy chỉ trả đầu, im lặng chịu đựng mọi lời sỉ nhục. Lão lủi thủi đi về, bóng tối dài dưới ánh trăng tàn, cô độc đến kỳ lạ.
🍂 Cái chết và cái chết
Sau đêm đó, sức khỏe lão bảy giảm trầm trầm. Lão không ra ngoài nữa, căn chòi lá lúc nào cũng đóng cửa rồi cài. Một buổi sáng, khi bà hàng xóm mang bát cháo sang vì không thấy rèn luyện nước, bà kinh hoàng phát hiện già đã bất động trên chiếc nhẫn chiếu ngoài.
Lão Bảy Lúa đã chết vì cơn sốt máu huyết không ngay trong đêm. Lão đi một mình, không người thích, không một lời trăng trối.
Cả làng vừa giận dữ, dù sao cũng là nghĩa tử tận cùng, họ ra lo hậu sự cho lão. Khi anh Tứ và mấy người thanh niên vào dọn dẹp căn chòi để thiết lập bàn thờ tạm thời, họ đang ở giai đoạn cũ lên thì phát hiện một vật lạ.
Đó là một cuốn sổ đóng bằng giấy đen cũ kỹ, được bọc trong nhiều lớp nilon cẩn thận .
📖 Cuốn Sổ Dưới Chiếu Và Bí Mật Đầu Lòng
Khi Giai mở những trang giấy đã vàng, anh Tứ và những người có mặt đều đặn. Bên trong không phải là sổ nợ hay bí tài tài ma, mà là hàng ngàn cái tên cùng các sơ đồ vẽ tay chi tiết .
Từ trang ghi chép quá trình xử lý:
“Mộ ông Nguyễn Văn A, gốc cây đa bên trái, bảng tên bị nứt góc dưới, đá xấu, dễ bị đánh phủ mất chữ.”
“Mộ thủ sĩ họ Trần, không biết quê quán, bảng nhôm bị mục chân, gió bão sẽ thổi bay, phải đưa về chòi mài lại cho sáng để người thân dễ tìm.”
“Mộ vô danh, hoa vào khu B, rễ cây đập vào bảng tên, phải rút ra để chỉnh sửa lại hướng cho khỏi nát.”
Mọi sự cố đều có thể xảy ra. Hóa ra, lão Bảy thu hồi bảng tên không phải để ăn trộm.
Lão Bảy vốn là một người lính công binh cũ trở về sau chiến tranh. Lão mang trong tâm hồn ảnh về những đồng đội nằm xuống mà không lấy được một cái tên, hay những ngôi một bị thời gian và thiên tai xóa dấu vết. Lão nhận ra rằng, ở nghĩa địa làng này, nhiều bảng tên được làm bằng vật liệu quý giá chất liệu, chỉ sau vài mùa mưa nắng là chữ mờ, đá gãy, khiến người chết trở thành vô danh thêm một lần nữa.
Lão rút bảng tên về để yên tĩnh sử dụng dụng cụ thô sơ của mình mài lại chữ, khắc sâu thêm những tên bị làm mờ, sơn lại những màu đã bạc . Lão làm việc vào ban đêm vì lão sợ người ta chê lão “hâm hấp”, sợ người ta đòi tiền công, và hơn hết, lão muốn dành sự tĩnh lặng nhất để “trò chuyện” với những người dưới đất.
Trong cuốn sổ, ở trang cuối cùng, lão viết bằng chữ run run:
“Tôi già rồi, tay run, mắt mờ không còn sửa phù hợp nữa. Sợ mùa bão, gió thổi hết bảng nhôm, mưa làm lở hết đá xấu, thì người sống không biết đường nào mà tìm người chết. Tôi giữ bảng tên trong nhà để nếu có lở đất, tôi vẫn nhớ phòng mà gắn lại cho từng người. Xin bà con giận, tôi chỉ sợ người ta bị lãng phí…”
🙏Sự cố Lỗi Muộn Mồng
Cầm cuốn sổ trên tay, anh tứ quỳ xuống bên thi hài của lão Bảy. Cả đám thanh niên trước đây từng mai bắt già đồng xu mặt, nước mắt tuôn rơi. Họ nhìn ra bảng tên mà chính quyền từng tít thu, giờ đây họ đều sáng bóng, các chữ nét được khắc sâu, chỉ chu đến từng chi tiết nhỏ.
Cả họ Trần và họ Nguyễn hôm đó đều đã trình diện lại, không phải để bắt trộm, mà để xin lỗi một “người bảo vệ” Yên tĩnh.
Nhóm tang của Lão Bảy Lúa đến vùng sâu nhất từ trước đến nay. Người ta không gọi lão là “lão trộm mộ” nữa. Họ gọi lão là “Người giữ tên tuổi” .
Nghĩa địa làng sau đó được chỉnh sửa lại. Thầy vì những tấm bảng đá rẻ tiền, dân làng đã cùng nhau đóng góp để thay toàn bộ bảng tên bằng đá hoa cương bền vững, căn cứ đúng theo sơ đồ và những bản chép tỉ mỉ trong cuốn sổ của Lão Bảy.
Căn chòi của người già được giữ lại làm nơi nghỉ chân cho những người đi thăm viếng. Cuốn sổ cũ được lồng kính, đặt trang quan trọng ở nhà quản lý trang như một lời nhắc nhở cho thế hệ sau về lòng tận hiến và tình cảm đồng bào.
Lão Bảy nằm xuống ngay cạnh dãy bậc thầy mà lão chăm sóc thường trực. Bây giờ, dưới lòng đất ấm, lão có lẽ đã có tuyết cười, vì lão biết rằng từ nay về sau, sẽ không còn ai bị lãng quên giữa làn khói bụi ảo của địa chỉ này nữa.













