Hà Thành buổi sáng mờ sương, những con đường nhỏ của quận Lâm Thái chưa kịp nhộn nhịp, chỉ còn tiếng xe máy lác đác chạy qua, những gánh hàng rong vừa dọn ra. Tôi, Mai Linh, bước chân vào phòng xử án của tòa quận Lâm Thái với trái tim nặng trĩu. Trên tay tôi là tập hồ sơ ly hôn mà chồng cũ, Huy, đã đệ lên từ hai tháng trước. Chúng tôi từng là vợ chồng, từng mơ về một gia đình trọn vẹn, nhưng giờ đây, anh ta lại đứng đó, mỉm cười tự tin như thể cả thế giới này là của anh.
Con gái tôi, bé Linh Chi, năm nay tròn mười tuổi, nắm chặt tay tôi, đôi mắt trong veo nhưng ánh lên một tia tò mò và quyết đoán khiến tôi vừa lo vừa tự hào. Cô bé biết chuyện ly hôn từ lâu, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng ngày hôm nay, nó sẽ trở thành nhân chứng sống trong phiên tòa này.
Huy ngồi bên bàn luật sư của anh ta, miệng nhếch mép cười, ánh mắt như đang thách thức. Anh ta muốn giành quyền nuôi con, mặc cho tôi đã hy sinh biết bao cho Linh Chi, thức trắng đêm lo cho con từng bữa ăn, từng giấc ngủ. Tôi biết, chỉ cần phiên tòa này diễn ra theo kịch bản mà Huy muốn, tôi sẽ mất đi điều quý giá nhất đời mình.
Khi thẩm phán bước vào phòng xử, cả không gian im lặng. Tiếng gõ búa vang lên, mở đầu cho một ngày mà tôi biết sẽ thay đổi tất cả. Thẩm phán là một người đàn ông trung niên, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt tinh anh, có lẽ đã trải qua hàng nghìn vụ án. Ông nhìn chúng tôi, giọng trầm:
— Phiên tòa xét đơn ly hôn giữa bà Mai Linh và ông Trần Huy, về quyền nuôi con, bắt đầu.
Huy nhanh chóng đứng lên, tự tin trình bày quan điểm. Anh ta nói về công việc, về khả năng chăm sóc, về điều kiện vật chất tốt hơn của mình. Tôi im lặng, nghe từng lời như dao cứa vào lòng, nhưng tôi biết sức mạnh thực sự không phải là lời nói, mà là sự thật mà Linh Chi đã âm thầm chứng kiến.
Khi thẩm phán hỏi ý kiến của tôi, tôi chỉ nhẹ nhàng:
— Kính thưa ông, tôi chỉ mong con gái tôi được sống trong môi trường đầy yêu thương và an toàn.
Đến lượt Linh Chi, tôi nhìn cô bé hơi do dự, nhưng đôi mắt cô bé đã nói lên sự quyết đoán. Cô bé đứng lên, giọng nhỏ nhưng chắc:
— Con… con muốn hỏi ngài một điều.
Thẩm phán gật đầu, khuyến khích:
— Con muốn nói gì, cháu cứ nói.
Linh Chi nhìn Huy, không hề sợ hãi, rồi quay sang thẩm phán:
— Con có thể cho ngài xem một thứ mà mẹ con không biết không?
Cả phòng xử trầm lặng. Huy nhăn mặt, như vừa nhận ra điều gì đó không hay. Thẩm phán hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu:
— Được, cháu đưa ra đi.
Linh Chi rút từ trong cặp một chiếc điện thoại nhỏ, chạm vào màn hình để phát video. Ngay khi hình ảnh bắt đầu, cả phòng xử án như đứng yên. Video ghi lại cảnh Huy trong một buổi tối, trong căn phòng nhỏ của Linh Chi, đang la mắng, đe dọa cô bé, thậm chí có lúc tay anh ta vung mạnh. Giọng Linh Chi trong video khóc nức nở, cầu xin: “Ba, đừng… đừng làm con…”
Từng giây trôi qua, lòng tôi nghẹn lại. Tôi đã từng cố giấu cô bé khỏi những cơn tức giận của Huy, nhưng anh ta vẫn tìm cách lẻn vào. Sự thật bây giờ hiện rõ mồn một trên màn hình, và mọi người trong phòng xử đều chết lặng.
Huy đứng dậy, mặt tái mét, cố gắng phản ứng:
— Không… đó… không phải như vậy…
Nhưng video vẫn tiếp tục, ghi lại những lần Huy bỏ mặc Linh Chi một mình trong nhà, bắt cô bé làm việc nhà quá sức, quát mắng vô cớ, thậm chí dùng lời lẽ hăm dọa để ép con bé nghe theo mình. Các luật sư của tôi đứng bên cạnh, im lặng nhưng ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Thẩm phán ngồi im, ánh mắt nhìn thẳng vào Huy, giọng nghiêm khắc:
— Ông có muốn giải thích gì trước sự thật mà video này chứng minh không?
Huy im lặng. Mọi lời biện minh giờ đây đều trở nên vô nghĩa. Sự thật đã phơi bày, và không gian trong phòng xử chỉ còn tiếng thở dài nặng nề của những người chứng kiến.
Linh Chi ngồi xuống, đôi mắt trong veo nhìn tôi. Tôi cúi đầu, lau vội giọt nước mắt. Cô bé vừa làm điều mà một người lớn đôi khi không đủ can đảm làm. Phiên tòa tiếp tục, thẩm phán cân nhắc mọi chứng cứ, lắng nghe lời khai của các bên, nhưng hình ảnh trong video đã đủ sức mạnh để quyết định.
Cuối cùng, ông đứng lên, giọng trầm mà chắc:
— Dựa trên chứng cứ rõ ràng, cũng như vì quyền lợi tốt nhất cho cháu Linh Chi, tòa quyết định giao quyền nuôi con cho bà Mai Linh. Ông Trần Huy bị xử lý về hành vi bạo hành trẻ em, không còn quyền nuôi dưỡng cháu.
Cả phòng xử như nổ tung trong sự im lặng pha lẫn cảm giác bàng hoàng. Huy thất thần, không còn sức nói, còn tôi, ôm chặt Linh Chi vào lòng, khóc nức nở. Cô bé tựa vào tôi, thốt ra một câu nhỏ:
— Mẹ ơi, con sợ ba… nhưng giờ con an toàn rồi, phải không mẹ?
Tôi gật, hôn lên trán con:
— Ừ, con sẽ luôn an toàn bên mẹ.
Ra khỏi tòa án, ánh nắng Lâm Thái chiếu xuống, nhẹ nhàng nhưng ấm áp. Tôi nắm tay Linh Chi, bước qua những con đường quen thuộc nhưng giờ đây tràn đầy hy vọng. Chúng tôi đã vượt qua một cơn bão, và từ giờ, không gì có thể lấy đi con gái tôi khỏi vòng tay yêu thương của mẹ.
Những ngày sau đó, Huy bị cảnh sát triệu tập để điều tra và thực thi án phạt. Linh Chi trở lại với cuộc sống bình thường, đi học, chơi với bạn bè, nhưng vẫn giữ trong tim sự can đảm mà cô bé đã thể hiện trong phiên tòa. Tôi biết, chính cô bé, với trí thông minh và sự gan dạ, đã giúp mẹ con chúng tôi thoát khỏi bóng đen của bạo lực và chiếm đoạt.
Có những đêm tôi thức, nhìn con ngủ, lòng tràn đầy biết ơn. Biết ơn một đứa trẻ mười tuổi có thể dũng cảm đối diện sự thật, biết ơn công lý đã đứng về phía chúng tôi, và biết ơn bản thân mình đã không bỏ cuộc. Cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc ấy, mẹ con tôi đã chiến thắng.
Và từ ngày đó, Linh Chi trở thành biểu tượng của sức mạnh trong gia đình tôi — một minh chứng rằng, sự thật dù bị che giấu, cuối cùng sẽ được phơi bày. Và một đứa trẻ, nếu đủ dũng cảm, có thể thay đổi cả số phận của chính mình.










