Tôi ch/oá/ng vá/ng khi phát hiện mỗi tháng chồng âm thầm gửi 15 triệu về quê nuôi chị chồng, chồng tôi tốt với chị một cách bất thường khiến tôi sinh ngh/i, hôm đó tôi l/én theo anh về quê

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc hôn nhân của mình lại ẩn chứa một bí mật gh/ê gớ/m đến vậy. Người ta vẫn nói sống chung mới biết, nhưng đôi khi có những điều nếu biết rồi, cả đời cũng không thể quên được. Câu chuyện bắt đầu từ một chi tiết tưởng như nhỏ bé, nhưng hóa ra lại là nút thắt của cả cuộc đời tôi: chồng tôi mỗi tháng âm thầm chuyển 15 triệu về quê cho “chị gái”. Mọi thứ diễn ra im lặng đến mức đá/ng s/ợ.

Hôm đó, tôi chỉ định mở tài khoản ngân hàng của chồng để chuyển tiền đóng học phí cho đứa cháu họ. Anh gửi tôi mật khẩu từ trước, vì hai vợ chồng chẳng có gì giấu nhau. Nhưng khi tôi vừa bấm vào mục lịch sử giao dịch, những dòng chuyển khoản đều đặn hiện ra trước mắt. Mỗi tháng một lần, số tiền 15.000.000 đồng, người nhận là “Hồng – chị gái”, kèm ghi chú rất lạ: “Gửi chị”, “Như tháng trước”, “Giúp chị”.

Tôi sững sờ. Chị gái chồng vẫn sống ổn, chồng con đầy đủ, có khi còn khá giả hơn chúng tôi. Tại sao anh phải gửi tiền? Tại sao giấu tôi? Tại sao không một lần nhắc đến?

Rồi một chuyện khiến tôi nghi ngờ nhiều hơn: vào sinh nhật anh, người gửi quà đầu tiên không phải tôi, không phải ba mẹ chồng, mà là “chị Hồng”. Món quà được gói rất đẹp, tinh tế, bên trong là chiếc áo sơ mi đúng kiểu anh thích. Tôi lặng người. Một người chị bình thường, làm sao biết chi tiết sở thích đến vậy? Chồng tôi nhận quà mà tai đỏ lên, không dám mở trước mặt tôi. Trái ti/m tôi thắt lại.

Tôi phải biết sự thật. Nhưng tôi không muốn hỏi anh thêm lần nào nữa. Tôi cần gặp “chị Hồng”.

Một tuần sau, tôi lấy lý do công việc rồi đi xe về quê chồng. Khi tôi bất ngờ xuất hiện, ba mẹ chồng ngạc nhiên. Tôi hỏi ngay: “Hôm nay con muốn qua thăm chị Hồng.”

Chỉ trong một tích tắc, ánh mắt mẹ chồng thoáng sự bối rối, bà nói lảng đi: “Nó đi làm suốt, con đến chắc cũng không gặp.”

Tôi giả vờ cười: “Không sao, con cứ thử.”

Nhưng trực giác tôi mách bảo có điều gì đó ở đây mà cả nhà đều đang ch/e gi/ấu.

Tôi không hỏi gì nữa, nhưng lập tức tìm đến địa chỉ mà chồng tôi chuyển tiền. Đó là một căn nhà nhỏ nằm tách biệt, phía trước có giàn hoa giấy tím. Không giống nhà chị gái chồng mà tôi từng đến chơi. Tôi đứng rất lâu mới dám gõ cửa.

Cửa mở. Một phụ nữ xuất hiện. Nhưng không phải chị gái chồng. Cô ấy trẻ hơn….

…Cô ấy trẻ hơn tôi tưởng rất nhiều. Tầm ngoài ba mươi, gương mặt trắng bệch, dáng người gầy gò, đôi mắt sâu và buồn đến lạ. Khi nhìn thấy tôi, cô ấy thoáng sững lại, rồi mím môi, như thể đã đoán được tôi là ai.

“Chị… tìm ai?” – giọng cô khàn khàn.

Tôi nuốt khan.
“Cho tôi hỏi… đây có phải nhà của chị Hồng không?”

Cô ấy cúi đầu rất lâu. Rồi bất ngờ bật khóc.

“Không… tôi không phải chị Hồng. Tôi tên là Mai.”

Trái tim tôi đập loạn. Một linh cảm xấu ập đến, nặng nề như đá đè ngực.

“Tôi… tôi là vợ của anh Tuấn.” – tôi nói, giọng run rẩy. – “Chồng tôi mỗi tháng gửi tiền về đây. Tôi cần biết sự thật.”

Mai ngước lên nhìn tôi, ánh mắt hoảng loạn pha lẫn sợ hãi. Cô ấy lùi lại một bước, rồi mở cửa rộng hơn.

“Chị vào đi. Chắc… đến lúc rồi.”

Căn nhà nhỏ, đơn sơ đến mức nghèo nàn. Trên bàn là thuốc men, hồ sơ bệnh án, và một chiếc ảnh cũ đặt trong khung gỗ. Tôi vừa nhìn thấy bức ảnh ấy thì cả người như bị rút cạn sức lực.

Trong ảnh là chồng tôi. Trẻ hơn bây giờ, đứng cạnh một cô gái rất giống… Mai.

“Đó là…?” – tôi không nói nổi câu trọn vẹn.

Mai lau nước mắt, giọng lạc đi:
“Là tôi. Và anh ấy. Mười ba năm trước.”

Tôi chết lặng.

Mai kể, từng câu từng chữ như dao cứa.

Hóa ra, trước khi cưới tôi, chồng tôi từng có một mối tình sâu đậm ở quê. Khi đó anh còn trẻ, nghèo, hai người yêu nhau nhưng bị gia đình anh phản đối kịch liệt. Lý do không phải vì Mai nghèo, mà vì… Mai là con riêng của bố chồng tôi với một người phụ nữ khác.

Tôi choáng váng đến mức phải bám chặt vào thành ghế.

“Anh ấy… biết không?” – tôi hỏi, cổ họng khô rát.

Mai gật đầu.
“Biết. Khi chúng tôi đã yêu nhau được hai năm.”

Cả hai suy sụp. Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.

Mai mang thai.

Gia đình chồng tôi phát hiện, buộc anh phải rời khỏi quê, cắt đứt liên lạc, và ép Mai phá thai. Nhưng Mai không làm được. Cô sinh con trong lén lút. Đứa bé sinh non, bệnh tật triền miên. Gia đình chồng tôi giấu kín mọi thứ, nói với anh rằng đứa bé đã không qua khỏi.

“Nhưng nó vẫn sống.” – Mai bật khóc nức nở. – “Dù yếu ớt, dù phải vào viện liên tục… nhưng nó vẫn là con của anh ấy.”

Tôi run lên.
“Vậy số tiền…?”

“Là tiền anh ấy gửi nuôi con.”
Mai nghẹn ngào:
“Anh ấy biết sự thật ba năm trước, khi tình cờ gặp tôi trong bệnh viện. Từ đó, mỗi tháng anh ấy gửi tiền. Anh ấy không dám nhận con, không dám nói với chị, càng không dám đối mặt với gia đình.”

Tôi cười. Một nụ cười méo mó, đau đến tê dại.

Hóa ra, “chị gái” chỉ là cái tên để che giấu một tội lỗi không thể gọi thành lời. Hóa ra, người đàn ông tôi tin tưởng nhất lại đang sống hai cuộc đời song song: một gia đình hợp pháp với tôi, và một đứa con bí mật ở quê.

Tôi đứng dậy, bước ra ngoài mà không nhớ mình đã nói lời chào hay chưa. Giàn hoa giấy tím trước nhà lay động trong gió, đẹp đến tàn nhẫn.

Tối hôm đó, khi chồng tôi về, tôi chỉ đặt trước mặt anh một câu hỏi:

“Anh định giấu tôi đến bao giờ nữa?”

Anh sụp xuống. Nước mắt của anh rơi đúng chỗ mà tim tôi đã vỡ từ chiều.

Và tôi hiểu, có những bí mật…
không phải biết rồi sẽ nhẹ lòng,
mà biết rồi, cả đời chỉ còn lại những vết nứt không bao giờ lành.