Sau một tháng làm việc quần quật, tôi nhận được khoản lương đầu tiên từ công việc mới. Cầm số tiền trong tay, lòng tôi rạo rực. Tôi muốn làm điều gì đó thật ý nghĩa cho gia đình, những người đã luôn ở bên tôi qua bao khó khăn. Chợt nghĩ đến món tôm càng xanh mà cả nhà đều thích, tôi quyết định ghé chợ mua hai cân tôm tươi ngon, mỗi con to béo, vỏ lấp lánh xanh mướt. Trên đường về, tôi mường tượng cảnh cả nhà quây quần bên mâm cơm, tiếng cười nói rộn ràng, lòng ấm áp lạ thường.
Về đến nhà, tôi hí hửng vào bếp, cẩn thận luộc tôm, thêm chút gừng cho thơm. Mùi tôm chín lan tỏa, mẹ và em gái tôi, Linh, đã tíu tít chạy ra. “Chà, tôm đẹp quá chị ơi!” Linh reo lên, mắt sáng rực. Tôi cười, bảo cả nhà chờ tôi một chút, vì điện thoại reo vang – một cuộc gọi từ đồng nghiệp hỏi về dự án. Tôi bước ra sân, vừa nói chuyện vừa liếc qua cửa sổ, thấy mẹ và Linh đang bóc tôm, cười đùa vui vẻ. Tôi nghĩ thầm, chắc họ đang chuẩn bị để cả nhà cùng ăn.
Nhưng khi tôi trở vào, cảnh tượng trên bàn khiến tôi khựng lĐĩa tôm chỉ còn lại đầu và vỏ, còn phần thịt trắng nõn đã được bóc sạch, nằm gọn trong bát của Linhại. . Không một miếng nào còn lại trên đĩa hay trong bát của mẹ, của bố, hay của tôi. Tôi đứng đó, tay còn cầm điện thoại, cảm giác như có gì nghẹn lại ở cổ.
Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng vẫn run run: “Không thể chừa cho chị một ít à?”
Linh ngẩng lên, miệng nhai nhóp nhép, vô tư đáp: “Em thích tôm mà, chị mua về cho em đúng không?” Mẹ ngồi bên cạnh liếc tôi, giọng nhẹ nhưng sắc: “Con sao mà tham ăn vậy? Em con thích thì nhường cho nó ăn, có sao đâu?”
Tôi cảm thấy máu dồn lên mặt, nóng bừng. Bao mệt mỏi, bao háo hức chuẩn bị bữa ăn cho gia đình bỗng chốc tan biến. Tôi buông bát xuống bàn, tiếng “cạch” vang lên khô khốc. Chưa kịp nói thêm lời nào, bố tôi, vốn đang ngồi im lặng ở góc bàn, bất ngờ đứng dậy. Một cái tát giáng thẳng vào má tôi, mạnh đến mức tôi lảo đảo. “Chỉ là mấy con tôm càng, có đáng để làm loạn lên vậy không?” – bố quát, mắt đỏ ngầu.
Tôi ôm má, nước mắt trào ra, không phải vì đau mà vì tủi thân. Tôi muốn hét lên rằng không phải chỉ vì tôm, mà vì tôi đã cố gắng, đã mong muốn mang lại niềm vui nhỏ nhoi cho gia đình, vậy mà không ai hiểu. Nhưng tôi chỉ lặng lẽ đứng dậy, bước ra khỏi nhà, lòng nặng trĩu.
Đêm đó, tôi ngồi ở công viên gần nhà, nhìn dòng người qua lại. Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ Linh: “Chị ơi, em xin lỗi. Em không biết chị buồn thế. Thật ra… em lấy tôm vì lý do khác.” Tôi nhíu mày, lòng vẫn còn hờn dỗi, nhưng tò mò khiến tôi nhắn lại: “Lý do gì?”
Linh trả lời: “Chị về nhà đi, em kể cho nghe.”
Tôi trở về, lòng vẫn nặng nề. Linh ngồi chờ tôi ở phòng khách, bên cạnh là một chiếc hộp nhỏ. Cô bé rụt rè mở hộp, bên trong là một chiếc vòng tay làm từ vỏ tôm, được gọt giũa cẩn thận, lấp lánh dưới ánh đèn. “Em thấy chị hay đeo vòng tay, nên em nghĩ… làm cái này từ vỏ tôm cho chị. Em bóc tôm để lấy vỏ, nhưng em không biết chị buồn. Em xin lỗi.”
Tôi sững sờ, nhìn chiếc vòng tay thô sơ nhưng đầy tâm huyết. Hóa ra, Linh không ăn hết tôm vì tham. Cô bé đã dành cả buổi chiều tỉ mỉ gọt vỏ tôm, cố gắng tạo ra món quà bất ngờ cho tôi. Mẹ bước ra từ bếp, giọng nhẹ nhàng: “Mẹ không biết con bé làm cái này. Mẹ nghĩ con bé chỉ ham ăn, nên mẹ mắng con. Mẹ xin lỗi.” Bố cũng xuất hiện, ánh mắt dịu đi: “Bố nóng tính quá. Bố không biết chuyện này.”
Tôi cầm chiếc vòng tay, nước mắt lại rơi, nhưng lần này là vì cảm động. Tôi ôm Linh, thì thầm: “Cảm ơn em.” Cả nhà ngồi lại, cùng ăn phần cơm còn sót, không còn tôm nhưng đầy ắp tiếng cười. Hóa ra, đôi khi những hiểu lầm lại dẫn chúng ta đến gần nhau hơn, chỉ cần ta chịu lắng nghe.