Bạn thân đến nhà ăn tối, tôi rơi đũa cúi xuống nhặt thì nhìn thấy cảnh không thể tin nổi, lập tức tôi hất đổ bàn ăn…
Tôi và Hương là bạn thân từ hồi đại học. Ra trường, tôi lấy chồng trước, Hương vẫn độc thân, thỉnh thoảng ghé nhà tôi ăn tối. Chồng tôi – anh Hoàng – làm kỹ sư xây dựng, ít nói nhưng chu đáo. Hương thường khen tôi tốt số vì lấy được người chồng như anh.
Hôm đó là thứ sáu, Hương gọi điện rủ tôi đi ăn lẩu nhưng tôi từ chối vì đã chuẩn bị cơm tối. Không ngờ cô ấy bảo sẽ ghé nhà tôi ăn cùng cho vui. Tôi cũng vui vẻ đồng ý.
Khoảng 6 giờ, Hương tới. Tôi dọn ra mâm cơm gồm canh chua cá, thịt rang cháy cạnh, đĩa rau muống luộc và bát nước mắm tỏi ớt. Chồng tôi từ phòng ngủ bước ra, thấy Hương thì khẽ gật đầu chào, rồi ngồi xuống bàn.
Trong bữa ăn, Hương liên tục gắp đồ ăn cho chồng tôi. Tôi thấy hơi khó chịu nhưng nghĩ chắc cô ấy chỉ vô tư như mọi khi. Tôi gắp miếng thịt, chẳng may đánh rơi đũa xuống sàn. Tôi cúi xuống nhặt, định đứng dậy đi rửa thì bất chợt, tôi sững người.
Dưới gầm bàn, tôi thấy bàn tay Hương… đang đặt lên đùi chồng tôi. Ngón tay cô ấy khẽ siết, vuốt ve. Còn chồng tôi, anh ấy không đẩy ra. Tim tôi đập mạnh, tai ù đi. Mọi thứ như quay cuồng. Tôi cố gắng nuốt cơn giận nhưng cổ họng nghẹn ứ.
Tôi đứng dậy, đi vào bếp, rửa đôi đũa run rẩy. Trong đầu tôi vang lên tiếng nói lạnh lẽo: “Phải dừng chuyện này lại ngay.”
Bước ra, tôi thấy Hương đang cười nói vui vẻ, gắp cá cho chồng tôi, còn anh thì cúi mặt ăn, không dám nhìn tôi. Tôi cầm bát canh, tay run bần bật, nước mắt chực trào. Tôi không thể chịu đựng thêm. Tôi đặt bát canh xuống, nhìn thẳng vào Hương:
– Cậu về đi, từ giờ đừng đến nhà tớ nữa.
Hương sững người, gượng cười:
– Ơ… sao thế? Tớ làm gì sai à?

Tôi không trả lời. Tôi nhìn sang chồng. Anh cũng im lặng. Nỗi uất nghẹn bùng lên, tôi đưa tay hất đổ mâm cơm xuống sàn. Canh cá, thịt rang, rau muống, nước mắm văng tung tóe. Cả bàn ăn loảng xoảng trong tiếng bát đĩa vỡ vụn. Tôi gào lên:
– Hai người nghĩ tôi mù à? Hả? Nghĩ tôi không thấy gì à?
Hương tái mét mặt, lắp bắp:
– Tớ… tớ xin lỗi… tớ không có ý…
Tôi cười khẩy, nước mắt lăn dài trên má. Không có ý? Nếu tôi không cúi nhặt đũa, cô ta sẽ còn làm gì? Tôi quay sang chồng, giọng nghẹn lại:
– Anh cũng thế. Anh bảo yêu tôi, bảo tôi là vợ anh, vậy mà anh ngồi im để bạn tôi vuốt ve? Anh có còn là chồng tôi không?
Anh Hoàng không dám nhìn tôi, chỉ lẩm bẩm:
– Anh xin lỗi… anh không biết phải làm sao…
Hương vội vã xách túi bỏ ra cửa, miệng vẫn lí nhí:
– Tớ xin lỗi… tớ xin lỗi…
Cửa đóng sập lại. Trong phòng khách, tôi ngồi thụp xuống, tay ôm lấy ngực. Tôi chưa bao giờ thấy đau như thế. Người chồng mà tôi tin tưởng nhất, người bạn mà tôi coi như chị em ruột… hóa ra đều phản bội tôi. Tôi không biết họ đã làm gì sau lưng tôi, bao lâu rồi, bao nhiêu lần cô ta ghé nhà với vẻ mặt ngây thơ đó?
Đêm đó, tôi thu dọn quần áo của chồng, ném vào vali, đặt ngoài cửa. Anh van xin, khóc lóc, nói không có gì giữa anh và Hương, rằng chỉ là phút yếu lòng. Nhưng tôi không còn tin. Tôi đã thấy ánh mắt anh nhìn cô ta. Đó không phải ánh mắt của một người đàn ông vô cảm.
Tôi gửi đơn ly hôn ngay sáng hôm sau. Bố mẹ chồng khuyên ngăn, bạn bè thương hại, nhưng tôi mặc kệ. Tôi không thể sống bên người đàn ông nhu nhược, càng không thể tiếp tục làm bạn với người phản bội. Tôi dọn về nhà bố mẹ đẻ, bắt đầu lại từ đầu.
Nhiều đêm, tôi vẫn nhớ hình ảnh hôm ấy, trái tim đau nhói. Nhưng tôi biết mình đã làm đúng. Thà một lần đau còn hơn sống cả đời trong dối trá. Tôi tự hứa, từ nay, tôi sẽ không rơi vào cảnh phải nhặt đũa dưới gầm bàn để thấy sự thật phũ phàng như thế thêm một lần nào nữa.