Chị gái của chồng l/y h/ô/n về nhà đ/ẻ ở, mẹ chồng tôi b/ắt tôi nhường phòng cưới cho chị, còn chồng nghe theo mẹ để hai vợ chồng với con nhỏ phải ra phòng khách ngủ

Ngày chị gái chồng ly hôn, bế đứa con nhỏ lỉnh kỉnh hành lý về nhà mẹ đẻ, cả nhà lập tức nhốn nháo. Mẹ chồng tôi đon đả:

Thôi, con về đây ở với mẹ, có mẹ lo.

Tôi cũng nghĩ, tạm thời giúp chị một thời gian cũng chẳng sao. Nhưng tối hôm đó, khi đang dọn dẹp cơm tối, mẹ chồng bỗng nói thản nhiên:

Con với thằng Tùng (chồng tôi) thu dọn đồ đạc, nhường phòng cho chị nó và cháu ở. Hai đứa ra ngủ tạm phòng khách.

Tôi khựng lại:

Mẹ… đó là phòng cưới của vợ chồng con. Giờ chúng con ngủ ở phòng khách thì… bất tiện lắm.

Mẹ chồng cau mày:

Chị nó mới ly hôn, đang khổ sở, vợ chồng con chịu thiệt một chút thì có sao.

Tôi định giải thích thêm, nhưng chồng tôi đã lên tiếng, giọng lạnh tanh:

Đây là nhà của chị chứ nhà của cô đâu mà cô thái độ?

Câu nói như đổ nguyên xô nước lạnh lên đầu tôi. Tôi đứng chết lặng, tay vẫn cầm chiếc khăn lau bát. Hóa ra bao năm sống chung, tôi vẫn chỉ là “người ngoài” trong mắt anh.

Đêm đó, tôi trải tạm tấm chiếu ở phòng khách. Đèn đường hắt vào qua khe cửa, soi rõ chiếc tủ cưới của tôi bị dời ra góc nhà, chồng tôi thì nằm quay lưng, im lặng như thể mọi chuyện đều hợp lý. Trong khi đó, tiếng cười đùa của chị chồng và đứa cháu vang vọng từ căn phòng từng là tổ ấm của chúng tôi.

Tôi biết, nếu im lặng lần này, sẽ còn nhiều lần khác tôi bị đẩy ra khỏi “chỗ của mình” – cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Sáng hôm sau, tôi dậy từ rất sớm. Chị chồng và mẹ chồng vẫn ngủ trong phòng cưới của tôi, chồng thì thản nhiên pha cà phê như chẳng có gì xảy ra. Tôi lặng lẽ vào phòng khách, lấy điện thoại và bắt đầu chụp từng bức ảnh: tủ cưới bị di dời, giường cưới bị chiếm, đồ đạc của chị chồng bày khắp nơi.

Sau đó, tôi mang quần áo và một vài vật dụng quan trọng ra nhà trọ gần công ty thuê tạm. Trước khi đi, tôi để lại trên bàn ăn một tờ giấy:

“Phòng cưới là của vợ chồng, nhưng nếu chồng không coi đó là nhà chung mà là ‘nhà của chị’, thì tôi sẽ để nó lại cho chị. Tôi không tranh, nhưng cũng không ở nơi mình bị xem là người dưng.”

Tối hôm đó, chồng gọi cho tôi, giọng gắt:

Cô làm cái trò gì thế? Ra ngoài thuê trọ, để hàng xóm bàn tán à?

Tôi đáp gọn:

Ít nhất ở trọ, tôi còn có phòng của mình, không bị đuổi ra ngủ phòng khách.

Mấy hôm sau, tin tôi ra ngoài thuê trọ lan đến tai họ hàng bên nội. Cô bác đến chơi, thấy chị chồng ở phòng cưới của tôi thì xì xào:

Con dâu bỏ về trọ ở, còn con gái thì chiếm phòng vợ chồng nó… Nhà này kỳ ghê!

Mẹ chồng bắt đầu khó chịu vì bị họ hàng nói ra nói vào, quay sang giục tôi về nhà. Nhưng tôi chỉ nói một câu:

Nếu muốn tôi về, trả lại phòng cưới và tôn trọng tôi như một thành viên thực sự của gia đình.

Cuối cùng, trước áp lực từ họ hàng và cả làng, chị chồng phải dọn xuống phòng kho ở tạm, trả lại phòng cho vợ chồng tôi.

Ngày tôi trở về, tôi không vui mừng, chỉ cảm thấy rõ ràng một điều: Ở nhà chồng, quyền lợi không ai tự mang đến cho mình, nếu không tự đứng lên thì mãi mãi chỉ là “người ngoài”.