Bán Nhà Lo 500 Triệu Viện Phí Cho Chồng
Tôi chưa bao giờ nghĩ, ngày mình bán căn nhà duy nhất để cứu người đàn ông mình yêu nhất, lại là ngày tôi đánh mất luôn niềm tin vào tình yêu.
Anh nằm đó, trên giường bệnh của khoa tim mạch. Khuôn mặt anh trắng bệch, đôi môi khô nứt. Bác sĩ nói cần phẫu thuật gấp, chi phí tạm tính 500 triệu. Tôi chẳng nghĩ gì thêm, chỉ biết chạy về nhà, gom giấy tờ, cắm sổ đỏ rồi bán căn nhà ba phòng ngủ mà hai vợ chồng dành dụm suốt 10 năm mới có được.
Khi giao tiền viện phí, tay tôi run run nhưng lòng lại nhẹ nhõm. Tôi nghĩ: Chỉ cần anh sống, mọi thứ có thể làm lại từ đầu.
Suốt một tuần liền, tôi chạy tới chạy lui, ký giấy, đóng viện phí, lo cơm nước cho cả mẹ chồng. Mẹ anh – người phụ nữ nghiêm khắc, luôn giữ vẻ lạnh lùng, chưa từng dành cho tôi một ánh nhìn dịu dàng. Nhưng tôi vẫn nghĩ, dâu con gì cũng là người nhà, chỉ cần tôi cố gắng, bà sẽ hiểu.
Đến sáng thứ tám, bác sĩ gọi điện báo chồng tôi đã tỉnh, có thể vào thăm. Tôi chạy như bay, trên tay còn cầm hộp cháo gà anh thích. Nhưng ngay khi bước đến cửa phòng bệnh, bàn tay tôi bị ai đó tát mạnh đến mức nghiêng cả mặt.
Tiếng bà mẹ chồng lạnh buốt:
“Cô còn mặt mũi vác đến đây à? Loại đàn bà không biết điều, giả nhân giả nghĩa!”
Tôi sững người, ngỡ mình nghe nhầm. “Mẹ nói gì ạ? Con bán nhà lo viện phí cho anh mà…”
Bà gằn giọng, chỉ tay về phía trong:
“Con trai tôi không muốn gặp cô nữa! Cô đừng làm phiền nó!”
Tôi lùi lại, đầu óc quay cuồng. Nhìn qua khe cửa mở hé, tôi thấy anh – người chồng tôi yêu thương – đang ngồi tựa giường, tay anh choàng qua vai một cô gái mặc áo blouse trắng. Cô y tá trẻ, tóc búi gọn, đang lau mồ hôi cho anh bằng ánh mắt dịu dàng mà trước đây, tôi từng có.
Anh nhìn tôi, sững một giây. Rồi quay đi.
Tôi bỗng nghe rõ tiếng tim mình vỡ vụn.
Tôi rời bệnh viện trong cơn mưa tầm tã. 500 triệu biến mất cùng một cái tát và một ánh nhìn xa lạ. Tôi không biết mình về đâu. Nhà đã bán, tiền cạn, tình mất. Cả bầu trời như sụp xuống.
Những ngày sau, mẹ chồng không cho tôi vào viện nữa. Tôi chỉ lặng lẽ đứng xa nhìn qua khung kính. Một lần, tôi thấy cô y tá ấy đẩy xe lăn cho anh đi dạo, còn anh cười – nụ cười mà tôi đã cố suốt mấy năm nay để tìm lại, nhưng anh không bao giờ dành cho tôi nữa.
Tôi không oán, chỉ thấy lòng lạnh. Có lẽ, lòng người thay đổi nhanh hơn cả nhịp tim trong ca cấp cứu.
Tôi bắt đầu đi làm lại – phụ bếp ở một quán cơm văn phòng. Lúc đầu, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại. Nhưng rồi, chính tiếng dao thớt, mùi khói dầu, mùi cơm mới nấu khiến tôi sống lại từng chút.
Sau nửa năm, chủ quán tin tưởng giao tôi phụ trách bếp chính. Tôi dành dụm từng đồng, thuê được một căn phòng nhỏ. Mỗi tối về, tôi lại viết vài dòng nhật ký – không phải để trách ai, mà để nhớ rằng mình từng sống hết lòng.
Một năm sau, tôi vô tình gặp lại cô y tá ấy – trong một chương trình từ thiện do bệnh viện tổ chức. Cô ta đi bên anh, giờ đã là “người phụ nữ mới” của anh. Anh tránh ánh mắt tôi, còn cô ta chỉ mỉm cười nhạt.
Tôi khẽ gật đầu, bước đi, không nói gì.
Khi tôi quay lưng, gió thổi qua vai, nhẹ như thể cuối cùng, tôi đã buông được một khối đá đè trong lòng suốt hai năm trời.
Một ngày nọ, tôi nhận cuộc gọi từ bệnh viện cũ.
Giọng bác sĩ trưởng khoa nói chậm rãi:
“Chị ạ, anh nhà cũ của chị… bị phản ứng thuốc nặng, phải nằm hồi sức. Chúng tôi nghe nói chị là người bảo hiểm đứng tên. Mong chị lên làm thủ tục.”
Tôi đến. Căn phòng hồi sức lạnh ngắt. Anh nằm đó, yếu ớt, bên cạnh không thấy cô y tá đâu. Mẹ anh ngồi co ro ở góc, tóc bạc thêm nhiều. Nhìn thấy tôi, bà im lặng rất lâu, rồi nói nhỏ:
“Là mẹ sai… ngày đó mẹ tin nhầm người. Cảm ơn con đã đến.”
Tôi nhìn người đàn ông từng phản bội mình, thở dài. Không còn giận, chỉ còn thương – thương cho những lựa chọn sai khiến ta đánh mất tất cả.
Tôi ký giấy bảo hiểm xong, đứng dậy. Bà nắm tay tôi:
“Con tha lỗi cho mẹ, được không?”
Tôi chỉ khẽ cười:
“Con không giận nữa, mẹ ạ. Giờ con chỉ muốn sống bình yên thôi.”
Hai năm sau, tôi mở được một quán cơm nhỏ của riêng mình. Bảng hiệu đề: “Bình Yên Quán”.
Khách đến ăn đều bảo cơm ngon, vị giản dị mà đậm tình. Mỗi khi có ai hỏi vì sao tôi đặt tên đó, tôi chỉ cười:
“Vì sau bão giông, chỉ có bình yên mới đáng giá.”
Có lần, một người khách quen kể rằng anh – chồng cũ tôi – sau biến cố ấy đã nghỉ việc, chuyển đi nơi khác. Tôi nghe mà lòng chẳng gợn sóng.
Bởi công lý không phải lúc nào cũng đến trong tiếng gào thét hay tòa án,
Mà đôi khi, nó là sự thanh thản trong tim người từng chịu tổn thương.
Tôi đã mất một căn nhà, nhưng tìm lại chính mình.
Và có lẽ, đó mới là phần thưởng công bằng nhất mà cuộc đời dành cho tôi.
Thông điệp:
Công lý đôi khi không cần trả thù, mà là dám bước đi, dám sống tốt hơn những kẻ từng làm mình tổn thương.










