Tôi và Quân cưới nhau được 8 năm, có một con trai 6 tuổi. Trong mắt mọi người, tôi may mắn vì lấy được người chồng thành đạt, đi xe sang, nói năng khéo léo. Nhưng chỉ tôi mới biết, đằng sau bộ mặt ấy, Quân đã phản bội tôi suốt 4 năm. Anh ta có nhân tình bên ngoài – một cô gái trẻ hơn tôi 7 tuổi.
Tôi phát hiện không phải nhờ điện thoại hay tin nhắn, mà chính đứa nhỏ hàng xóm vô tình kể:
– Cháu thấy bố bạn Bi đi cùng một cô xinh lắm, còn bế cả em bé cơ!
Nghe xong, tôi sững sờ. Lần mò tìm hiểu, tôi mới biết “cô xinh” kia chính là nhân tình của Quân, và “em bé” kia là đứa con riêng mà anh ta chưa từng thừa nhận. Tim tôi như bị dao cắt. Suốt 4 năm, tôi sống cùng anh ta, lo lắng cho gia đình, trong khi anh ta nuôi dưỡng một gia đình khác trong bóng tối.
Tôi gục xuống, khóc cả đêm. Sáng hôm sau, tôi đem chuyện kể với mẹ chồng – người phụ nữ vốn hiền lành và điềm đạm. Tôi nghĩ bà sẽ nổi giận, sẽ trách mắng con trai. Nhưng không, bà chỉ thở dài, nắm tay tôi:
– Con à, hãy giả vờ như chưa biết gì. Đừng làm lớn chuyện lúc này.
Tôi nghẹn ngào:
– Sao mẹ lại bảo con nhẫn nhịn? Con bị phản bội, bị dối lừa suốt mấy năm nay!
Mẹ chồng nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm:
– Mẹ hiểu nỗi đau của con. Nhưng con cứ tin mẹ, chỉ cần một tháng thôi, rồi con sẽ thấy rõ bộ mặt thật của nó.
Tôi bán tín bán nghi. Nhưng từ lâu, tôi vẫn kính trọng mẹ chồng vì sự khôn khéo. Bà không bao giờ nói lời thừa. Nghĩ vậy, tôi cắn răng nghe lời, sống bình thường như chưa biết gì, dù trái tim như lửa đốt.
Trong suốt một tháng ấy, mẹ chồng âm thầm hành động. Bà bắt đầu thường xuyên gọi Quân về nhà ăn cơm, lấy lý do sức khỏe không tốt, cần con trai quan tâm. Có lần, bà còn cố ý gọi điện lúc Quân đang ở cùng nhân tình, khiến anh ta luống cuống. Bà không trách, không quát mắng, chỉ nhẹ nhàng:
– Mẹ chỉ mong con nhớ, nhà này còn vợ, còn con.
Đồng thời, mẹ tìm cách tiếp cận cô gái kia. Không ai biết bà làm thế nào, chỉ đến một ngày, tôi tình cờ nghe hàng xóm kháo nhau:
– Nghe đâu cái cô nhân tình kia bị người lớn trong nhà chồng đến tận nơi nói chuyện. Thế là khóc lóc, bỏ về quê rồi.
Tôi sững sờ. Khi hỏi lại, mẹ chồng chỉ khẽ mỉm cười:
– Có những chuyện phụ nữ không cần ra tay, cứ để mẹ lo.
Quân lúc này bắt đầu rối loạn. Cô nhân tình bỏ đi, con riêng của anh ta bị đưa về quê, còn anh ta thì bị mọi người trong họ hàng xì xào. Chẳng hiểu mẹ chồng đã làm cách nào, nhưng rõ ràng bà biết rất nhiều điều mà tôi không ngờ tới.
Một tối, khi chỉ còn hai mẹ con trong bếp, bà mới chậm rãi nói:
– Con à, người đàn ông khi đã bước sai, nếu vợ làm ầm lên, có khi lại phản tác dụng. Chúng nó càng cố chấp mà níu giữ nhau. Mẹ muốn con nhẫn nhịn một thời gian, để con trai mẹ tự mất mặt, tự nhận ra lỗi lầm.
Quả thật, sau vài tuần, Quân trở nên khác hẳn. Anh ta ít ra ngoài, cố gắng làm lành với tôi, chủ động đưa con đi chơi, thậm chí còn lắp camera trong nhà như để chứng minh “tôi đã thay đổi”. Tôi nhìn anh ta, lòng vẫn còn vết thương, nhưng cũng thầm cảm ơn mẹ chồng.
Nếu không có bà, chắc giờ này gia đình tôi đã tan vỡ trong ồn ào, xấu hổ. Chính sự cao tay của bà – vừa mềm mỏng, vừa quyết đoán – đã giúp tôi giữ được mái ấm, đồng thời khiến Quân phải cúi đầu nhìn lại.
Một tháng tưởng dài như thế kỷ, cuối cùng cũng qua. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi hiểu rằng, có những lúc phụ nữ cần học cách nhẫn nhịn thông minh, và cần một người lớn đủ bản lĩnh đứng sau, chỉ đường. Với tôi, người đó chính là mẹ chồng.