Chồng dọn đến ở hẳn với bồ, tôi không g//ào th//ét gh//en tu//ông mà lặng lẽ chở mẹ chồng li//ệt đến

Hôm đó, trời đổ mưa từ sáng sớm — thứ mưa lạnh lẽo như thấu vào tận tim. Tôi đứng nhìn căn nhà trống hoác sau lưng, nơi từng vang tiếng cười của hai vợ chồng, giờ chỉ còn lại mùi ẩm mốc và những bức ảnh cưới đã ố màu.

Anh đã dọn đi hơn 1 tuần. Ban đầu, tôi tưởng anh chỉ sang “ở tạm vài hôm để suy nghĩ”, nhưng rồi từng bộ quần áo, từng món đồ cá nhân anh đều mang theo. Đến khi bạn anh nói khẽ: “Thực ra, anh Tâm dọn sang ở hẳn với cô đó rồi…”. Tôi chỉ im lặng, không khóc, không gào, không làm ầm như người ta vẫn nghĩ.

Tôi từng là người vợ tận tụy, nhịn ăn nhịn mặc cùng anh vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất. Ngày anh mất việc, tôi thức đến khuya bán hàng online, mỗi tháng chắt chiu trả tiền nhà.
Còn giờ, khi anh có công việc ổn định, có tiền, có danh, thì tôi – người đàn bà anh từng nói “không thể sống thiếu” – lại bị bỏ lại như món đồ cũ.

Buổi sáng hôm đó, tôi pha một ấm trà, đặt trước mặt mẹ chồng. Bà run run: “Con… con định làm gì vậy?”. Tôi mỉm cười: “Con định chở mẹ đi một chuyến. Mẹ thay con… mang anh Tâm về.”

Mẹ chồng nhìn tôi, mắt đỏ hoe. Bà vốn thương tôi, nhưng cũng bất lực trước đứa con trai mình.
Tôi gọi taxi, chiếc xe chầm chậm giữa con phố ướt mưa. Khi dừng lại trước cổng căn nhà mà anh đang ở cùng cô bồ, tôi nhẹ nhàng đỡ mẹ chồng xuống xe lăn, rồi bấm chuông.

Cánh cửa mở ra. Cô ta – trẻ trung, son phấn, ăn mặc sang chảnh – đứng nép bên cạnh anh.
Hai người có vẻ ngỡ ngàng khi thấy tôi và mẹ anh cùng đến. Tôi không khóc, không mắng, chỉ nói chậm rãi, từng chữ một:

“Con đến đây không phải để giành lại chồng, mà là để trả người cho đúng chủ.
Từ nay, anh là con của mẹ, là chồng của cô ấy, không liên quan đến tôi nữa.”

Anh mở miệng định nói, nhưng tôi giơ tay ngăn lại, nở một nụ cười bình thản đến rợn người. “À, còn một điều nữa…” – tôi nhìn thẳng vào anh, rồi nhìn sang cô bồ: “Nếu có ngày hai người gặp chuyện khó, hãy nhớ rằng hạnh phúc được xây trên nước mắt người khác – không bao giờ bền lâu.”

Không khí đặc quánh lại. Mặt cô bồ tái nhợt, mắt nhìn anh như chờ đợi một lời thanh minh, nhưng anh im lặng, cúi gằm. Tôi quay sang mẹ chồng, nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà: “Mẹ ơi, con trả lại cho mẹ đứa con trai mà mẹ sinh ra. Con giữ không nổi nữa đâu.”

Nói rồi, tôi quay lưng bước đi. Không một giọt nước mắt, không một lời níu kéo. Phía sau, tôi nghe tiếng mẹ chồng bật khóc: “Tâm ơi, mày làm gì thế này hả con…”.

Sáng hôm sau, hàng xóm khu nhà ấy kể lại rằng, trời mới tờ mờ sáng đã nghe tiếng cãi vã.
Tiếng ả bồ the thé vang lên, lạnh tanh như lưỡi dao rạch ngang không khí:

“Tôi với anh chỉ vui chơi thôi, chứ xin lỗi, tôi không đi ôm rơm cho nặng bụng đâu! Mời anh thu dọn đồ, đưa mẹ anh về. Có người vợ tốt như thế mà anh không biết trân trọng, thì đúng là anh ngu hết phần thiên hạ rồi đấy!”

Nói rồi, cô ta kéo vali, vứt phịch xuống trước cửa. Toàn bộ quần áo, giấy tờ, giày dép của anh ta bị hất tung ra giữa sân. Cánh cửa đóng sầm lại, để lại anh ta cùng mẹ đứng ngơ ngác giữa đống đồ hỗn độn.

Anh bần thần nhìn theo bóng cô bồ bước lên chiếc taxi màu bạc, mái tóc dài phất nhẹ trong gió.
Giây phút ấy, anh mới thấm thía hai chữ mất mát — không chỉ mất vợ, mất con, mà mất luôn cả lòng tin, sự tôn trọng của chính mẹ mình.

Mẹ anh nhìn con trai, giọng run run mà đầy cay đắng: “Giờ thì con thấy chưa, kẻ phản bội luôn bị trả giá sớm thôi. Con đánh mất người vợ hiền, giờ chỉ còn lại một căn nhà trống rỗng và một trái tim đầy tội lỗi.”

Còn tôi, ở bên kia thành phố, pha ly cà phê nóng, mở cửa đón ánh nắng đầu ngày. Điện thoại reo — tin nhắn từ mẹ chồng: “Con à, mẹ xin lỗi thay cho nó. Nếu con không chê, mẹ muốn ở cùng con và cháu. Mẹ chỉ còn con là người thân.”

Tôi nhìn dòng tin, môi khẽ cong lên — nụ cười bình yên sau tất cả bão giông. Bởi tôi hiểu, có những sự trả thù không cần tiếng la hét, không cần nước mắt. Chỉ cần thời gian và nhân quả, mọi thứ sẽ trở về đúng vị trí của nó.

Và kẻ từng quay lưng với mình — sớm muộn cũng phải trả giá bằng chính nỗi cô đơn của hắn.