Đêm trao chức trưởng phòng, văn phòng rộn tiếng cười nói, rượu bia. Anh Dũng đứng giữa đám người, áo vest mới căng, môi cười tủm tỉm — lòng tràn tự hào. Ba năm trước anh còn ở vị trí nhân viên, giờ thì thăng lên trưởng phòng, phòng ban do anh điều hành. Người ta đến bắt tay, chúc mừng, đưa ly rượu.
Nhưng niềm kiêu hãnh ấy không chỉ vì chức vụ. Anh vẫn luôn mang trong lòng một nỗi mặc cảm và một tham vọng: vươn lên, thoát khỏi cái quá khứ “quê mùa” của vợ. Hương — vợ anh — từ ngày lấy chồng vẫn ngày ngày dậy sớm bán cá ở chợ đầu mối, mồ hôi, mùi biển, những đồng tiền lấm lem mà Hương góp vào để vợ chồng có chút vốn. Anh thầm nghĩ: mình phải cho cô ấy biết thế nào là “đẳng cấp”.
Về tới nhà, anh khoe chức với vợ. Hương mừng, mắt rạng rỡ vì anh được thăng — đó là mừng của cô, không phải mừng của địa vị. Cô ôm anh, thì thầm:
— “Anh cố gắng lắm rồi. Em tự hào về anh.”
Anh đáp bằng một nụ cười khác, lạnh hơn:
— “Ừ. Giờ mình phải sống cho xứng với vị trí. Em bớt lôi thôi cái mùi cá ấy ra. Người ta nhìn vào—người ta nghĩ thế nào?”
Hương im, đôi tay hơi run. Cô biết mình thơm mùi biển, biết nghề mình bẩn, nhưng tiền của cô — tiền những phiên chợ sớm — đã giúp họ mua chiếc ô tô mới mà giờ đây anh coi như “bằng chứng” của thăng tiến. Đêm ấy, giữa niềm vui, lời nói của anh như mũi kim đâm vào tim cô.
Sáng hôm sau, khi anh lái xe mới về qua chợ, anh dừng xe bước xuống như để cả cái chợ ấy thấy anh sang trọng cỡ nào chứ không phải chàng mà 8 năm trươc vẫn chở cá ra chợ cho vợ bán. Đúng là cả chợ phải trầm trồ. Vợ anh đang bán cá có người tới gọi:
Chị Hương ơi, anh Dũng lái ô tô đến đón chị về ăn mừng kìa. Dọn hàng về đi ăn nhà hàng thôi, ngồi đây bán cá gì nữa.
Thế là Hương hấp tấp dọn đồ phi thật nhanh ra bên ngoài. Còn một ít cá chưa bán hết cô mang về cho hàng xóm luôn. Họ toàn là những người tốt bụng mà. Thế nhưng giữa bao ánh mắt bao người anh bỗng nổi nóng bừng bừng khi thấy vợ đang ôm rổ cá chạy tới. Anh cố tình mở toang cửa ông tô để vợ ngã nhào về phía sau, cá rơi tung tóe dưới nền đường:
Ai cho cô lên ô tô mới mua của tôi hả. Tôi cấm. Người tanh ngòm hôi thối như cô không bao giờ được bước chân lên cái ô tô này đâu.
Hương khóc nức nở. Dũng đóng sầm cửa ô tô lại rồi lái đi. Người qua đường lặng người. Hương ôm lấy cái bụng, nước mắt lăn xuống mà không một lời kêu than. Cô nhặt lại cá, sửa lại tóc áo. Lòng cô không quỵ; cô chỉ thấy buồn cười cho một người đàn ông nhỏ bé trước lòng người khác.
Buổi chiều, Dũng đang khoe chiếc ô tô mới với đồng nghiệp để ra oai thì chiếc điện thoại trên bàn công ty anh reo — cuộc gọi gấp từ tổng giám đốc. Dũng nhấc máy với thái độ lịch sự. Chỉ vài câu, khuôn mặt anh đổi sắc. Người nhận cuộc gọi là một giọng trầm, điềm tĩnh:
— “Anh Dũng à, tôi là Tổng giám đốc, có thể anh qua phòng tôi một lát được không? Tôi có việc cần trao đổi.”
Dũng hơi ngỡ ngàng,làm việc ở đây 2 năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp Tổng giám đốc. Bình thường anh chỉ gặp giám đốc chi nhánh thôi, Tổng giám đốc chẳng bao giờ xuống đây, không biết hôm nay gọi anh có việc gì. Cánh cửa khép lại. Thư ký thì thầm, ánh mắt nghiêm trọng.
Nửa tiếng sau, Dũng bước ra từ phòng gõ tay lên trán như người choáng váng. Đồng nghiệp nhìn nhau tò mò. Anh rụt rè, chân loạng choạng, cuối cùng ngồi lặng trên ghế như người bị điện giật.
Chỉ một ngày sau, cả công ty sôi sục. Tin nóng được truyền khắp: ông chủ – tổng giám đốc của công ty tên Quang chính là em trai họ của vợ Dũng. Vì Quang đi du học và làm việc ở nước ngoài và vợ cũng không nhắc đến em họ bao giờ nên Dũng cũng chẳng hề biết. Nhưng có 1 điều Dũng không bao giờ biết là từ đời ông bà nội của Hương và Quang đã bán cá ngoài chợ và trong nhà chỉ có Hương là duy trì nghề đó cho tới bây giờ.
Hôm qua sau khi bị chồng đạp khỏi ô tô, Hương đã lên nhóm zalo của gia đình kể lại chuyện với mọi người. Và hôm nay Quang quyết lấy lại công bằng cho chị mình. Khi đối mặt với anh rể ánh mắt Quang không giận; nó lạnh như băng:
— Anh Dũng, từ hôm nay anh nghỉ việc. Kẻ không tôn trọng chị tôi, không tôn trọng vợ thì nhận kết cục xứng đáng. Nên nhớ chiếc xe anh đang đi là tiền của chị tôi tần tảo sớm hôm bán cá ngoài chợ đấy… Từ giờ anh còn động vào chị họ của tôi thì đừng trách…
Tôi…
Dũng thất thểu ra khỏi phòng Tổng giám đốc. Có xe mới nhưng mất việc thì có ý nghĩa gì đâu. Trong khi để có chức trưởng phòng này Dũng còn đang đang vay nặng lãi 500 triệu tiền chạy chức. Lấy đâu ra tiền để trả bây giờ…











