Hưng đứng trước cửa phòng mẹ, nhưng không bước vào. Anh chỉ nhìn vào trong khoảng ba giây rồi quay đi – vẻ mặt hơi buồn.

Tôi đón mẹ lên ở cùng vợ chồng mình khi bà vừa xuất viện sau một cơn tai biến nhẹ. Mẹ ngoài bảy mươi, dáng gầy, lưng hơi còng, đi lại chậm chạp. Bác sĩ nói bà chỉ cần nghỉ ngơi và được chăm sóc tốt.

Tôi là con gái duy nhất, nên chuyện đón mẹ về là điều đương nhiên. Chồng tôi – Hưng – đồng ý rất nhanh. Anh còn nói:

– Mẹ ở với mình càng tốt. Nhà rộng, có người bầu bạn với em.

Tôi tin rằng mình thật may mắn khi lấy được người chồng tâm lý như anh.

Nhưng rồi… mọi thứ bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo quen thuộc

Buổi tối đầu tiên, khi tôi đang nấu ăn, Hưng bước vào phòng mẹ để hỏi thăm. Chưa đầy một phút sau anh bước ra, gương mặt hơi ngạc nhiên.

– Sao mẹ em cứ nhìn anh sợ sợ nhỉ?

Tôi nghĩ mẹ mới ốm dậy, nên thần trí hơi yếu.

– Mẹ lớn tuổi rồi, chắc chưa quen.

Nhưng tối đó, khi tôi mang cháo lên cho mẹ, bà nắm chặt tay tôi, đôi mắt hoảng loạn.

– Con đừng để nó vào phòng mẹ.

Tôi giật mình.

– Ai hả mẹ?

– Chồng… chồng con đó…

Tôi bật cười, nghĩ mẹ nói nhầm. Mẹ hơi run tay, rồi bảo mệt.

Hôm sau, tôi phải ra ngoài từ sáng để gặp khách hàng. Khoảng 10 giờ, Hưng ở nhà nhắn tin:

“Mẹ em thấy anh là né tránh. Không hiểu sao.”

Tôi nghĩ có thể mẹ chưa quen môi trường mới, mọi thứ chỉ là hiểu lầm.

Đến tối, khi tôi đang dọn cơm, Hưng lại lên phòng mẹ trước. Và lần này… mọi chuyện vượt ngoài trí tưởng tượng.

Tôi đang bê tô canh thì nghe tiếng mẹ hét thất thanh từ trên lầu.

Tôi vội thả cả nồi, chạy lên, tim đập thình thịch.

Cửa phòng mở, Hưng đang đứng giữa phòng, còn mẹ thì co người vào góc giường, hai tay che mặt, toàn thân run lập cập. Sàn nhà dưới chân bà… ướt.

Mẹ tiểu ra quần vì sợ.

Tôi choáng váng. Chỉ có người bị ám ảnh tâm lý nặng mới phản ứng như thế.

– Hưng! Anh đã làm gì mẹ tôi?!

Anh lùi lại, mặt trắng bệch.

– Anh có làm gì đâu! Anh chỉ hỏi mẹ muốn uống nước không…

Nhưng mẹ vẫn gào thét:
– Đừng lại gần! Đừng… đừng lại gần tôi!

Tôi ôm lấy mẹ, tim đau như ai bóp. Chồng tôi đứng đó, sững sờ như bị tát.

Tối đó tôi đổi phòng cho mẹ, dọn sang phòng trống cuối hành lang. Tôi trấn an mẹ suốt cả giờ, nhưng bà chỉ lắc đầu, nước mắt chảy dài.

Sau khi mẹ ngủ, tôi bước xuống phòng khách. Hưng ngồi đó, đôi mắt mệt mỏi.

– Anh thề anh không làm gì sai, – anh nói, giọng nghẹn lại. – Anh còn chưa dám đụng vào tay mẹ.

Tôi thở dài.

– Em cũng không muốn nghĩ xấu cho anh. Nhưng phản ứng của mẹ… đáng sợ lắm.

Anh vò tóc.

– Hay là mẹ bị lẫn? Hay là mẹ nghĩ anh giống ai trong quá khứ?

Ý đó không phải không có lý. Nhưng nỗi sợ ấy quá thật, quá bản năng.

Tôi không ngủ được suốt đêm.

Ngày hôm sau, tôi quyết định ở nhà để quan sát tình hình. Mẹ nằm xem tivi, trông khá bình thường – cho đến khi nghe tiếng bước chân của Hưng ngoài hành lang.

Chỉ tiếng bước chân thôi.

Mẹ lập tức co rúm người, hai tay run đến mức điều khiển rơi khỏi tay.

Không thể nào đây chỉ là “hiểu lầm”.

Tôi lại gần, nói nhỏ:

– Mẹ… lúc con đi vắng, rốt cuộc anh ấy đã làm gì mẹ vậy?

Mẹ im lặng. Hai môi run lên nhưng không nói được lời nào.

– Mẹ nói con biết đi. Con sẽ bảo vệ mẹ. – Tôi nắm tay bà. – Con hứa.

Một lúc lâu, mẹ mới chậm rãi mở ngăn tủ đầu giường, lấy trong đó chiếc điện thoại cũ. Bà đưa cho tôi, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

– Mẹ… – giọng bà run run – đã cố không để con biết. Nhưng… mẹ không chịu nổi nữa.

Tôi mở khóa điện thoại. Bên trong có một file video được thu lại bằng camera mini đặt trong phòng – có lẽ mẹ tự gắn.

Video mở ra, tôi thấy hình ảnh chính căn phòng này, nhưng là đêm hôm qua, để chế độ quay ban đêm. Hưng bước vào. Tôi nín thở.

Anh lại gần giường mẹ. Tôi thấy mẹ co người lại như sợ hãi, nhưng… điều kỳ lạ là…

Hưng chỉ kéo chăn lên cho mẹ.

Chỉ vậy.

Không hành động xấu, không đe dọa, không động chạm.

Nhưng mẹ vẫn run lẩy bẩy.

Tôi ngước lên nhìn mẹ.

– Trong video… anh ấy không làm gì cả.

Mẹ bật khóc.

– Không phải hôm qua… mà là những hôm con đi công tác mới đây…

Tôi tiếp tục mở thư mục khác.

Có 5 video.

Tim tôi đập mạnh như trống đánh.

Video thứ nhất: Hưng cầm thuốc, nói chuyện nhẹ nhàng với mẹ. Không có gì bất thường.

Video thứ hai: Hưng chỉnh lại gối cho mẹ.

Video thứ ba: Hưng đặt một ly nước lên bàn, rồi rời đi.

Không có gì sai.

Video thứ tư: Hưng đứng trước cửa phòng mẹ, nhưng không bước vào. Anh chỉ nhìn vào trong khoảng ba giây rồi quay đi – vẻ mặt hơi buồn.

Video thứ năm: Hưng đang bế mẹ từ dưới đất lên giường… vì mẹ bị ngã.

Không có một hành động sai trái nào.

Tất cả đều ngược hoàn toàn với phản ứng hoảng loạn của mẹ.

Tôi nghẹn lại.

– Mẹ… con không hiểu…

Mẹ khóc nấc, run như đang ở giữa một cơn bão ký ức.

– Con không hiểu đâu… Mẹ biết chồng con không làm gì. Mấy ngày nay nó tốt với mẹ… Mẹ biết hết chứ…

– Vậy sao mẹ sợ đến mức…

Mẹ che mặt, bàn tay run lên như người bị lạnh.

– Vì… con gái à… mẹ sợ đàn ông. Không phải riêng chồng con. Ai cũng vậy…

Tôi chết lặng.

Mẹ nói tiếp, từng chữ như rỉ máu.

– Khi bằng tuổi con… mẹ đã bị chính cha con… hành hạ suốt nhiều năm. Mẹ bị đánh, bị lôi vào buồng, bị làm nhục… Mẹ trốn thoát là may lắm rồi… Nhưng cái bóng của một người đàn ông đứng trong phòng… mẹ không quên được… bốn mươi năm rồi mẹ vẫn không quên…

Tôi sững người. Cả thế giới như nứt ra một đường lạnh lẽo.

Giờ mẹ đã lẫn nhẹ sau tai biến, nên nỗi sợ ấy càng phóng đại gấp mười lần. Chỉ cần đàn ông đứng trong phòng khi bà yếu ớt… cũng đủ khiến chấn thương cũ sống dậy.

Tôi gục xuống, ôm lấy mẹ, nước mắt nóng rát.

– Sao mẹ không nói với con…?

– Mẹ sợ con khổ. Sợ con nhìn đàn ông nào cũng nghi ngờ. Sợ gia đình con tan vỡ… – mẹ nghẹn lại. – Mẹ chỉ muốn bình yên…

Tôi ôm mẹ thật chặt, lòng đau thắt.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi bước xuống tầng tìm Hưng. Anh đang ngồi ở bàn ăn, hai tay siết lại, gương mặt đầy mệt mỏi.

– Em xem video rồi. – Tôi nói nhỏ.

Anh ngẩng lên.

– Em tin anh chứ?

Tôi gật đầu, nước mắt lại trào ra.

– Không phải lỗi của anh. Là… chuyện của mẹ.

Tôi kể cho anh nghe, trong giới hạn cần thiết, để anh hiểu rằng mẹ không sợ anh – mà sợ bóng quá khứ.

Hưng lặng người hồi lâu. Rồi anh nói, giọng khàn đi:

– Tội cho mẹ quá… Từ nay anh sẽ tránh vào phòng mẹ khi không có em. Mình lắp thêm camera và chuông gọi khẩn cấp cho mẹ nhé? Để mẹ thấy an toàn hơn…

Tôi nhìn anh. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy chồng mình có chút… tổn thương.

Không phải vì bị hiểu lầm.
Mà vì anh thương mẹ tôi thật lòng.

Những ngày sau đó, Hưng giữ đúng lời: anh không bước vào phòng mẹ khi tôi vắng mặt. Mẹ dần ổn hơn, nhưng mỗi khi nghe tiếng đàn ông lạ ở ngoài sân, bà vẫn co người lại.

Tôi hiểu rằng có những vết thương… không phải ngày một ngày hai là lành được.

Và đôi khi…

Chúng ta không sợ người trước mặt.
Mà sợ một ai đó đã ám ảnh cả cuộc đời mình.

Một tháng sau, khi mẹ ngủ sớm, tôi bước ra sân. Hưng đang tưới cây, ánh đèn vàng hắt lên vai anh.

– Em có thấy hối hận không? – anh hỏi, giọng trầm. – Vì đã lấy một người đàn ông trong khi mẹ em… sợ đàn ông như vậy?

Tôi lắc đầu, mỉm cười buồn.

– Nếu em hối hận… thì chẳng ai có thể làm mẹ bớt sợ được. Em tin anh. Và mẹ… cũng sẽ tin dần dần thôi.

Hưng đặt vòi tưới xuống, nắm tay tôi.

– Anh sẽ cố gắng hơn. Vì em. Vì mẹ.

Tôi tựa vào vai anh.

Đêm hôm đó, gió nhẹ thổi qua hiên nhà. Trong căn phòng nhỏ cuối hành lang, mẹ tôi ngủ yên, không còn run rẩy như những ngày đầu.

Tôi biết cuộc đời mẹ từng trải qua bóng tối lớn thế nào.
Nhưng ít nhất, từ hôm nay, bà không phải đối mặt một mình nữa.

Và tôi – giữa nỗi đau của mẹ, sự kiên nhẫn của chồng, và những bí mật tưởng chừng chôn vùi – hiểu rằng gia đình đôi khi không được xây nên từ những điều hoàn hảo…
mà từ việc chúng ta chọn ở lại, dù có sợ đến đâu chăng nữa.