Nếu con đã chọn… thì đó là quyết định của con. Nhà này không c//ấm, nhưng cũng không ủng hộ

Gi//ận con gái vì lấy trai nông thôn ngh//èo, bố mẹ chỉ cho đúng 2 con lợn rừng làm của hồi môn. 5 năm sau mới đến thăm con, ông bà ch//ết lặ/ng khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt…

Ngày Hạ thông báo muốn kết hôn, cả nhà cô như rơi vào cơn bão. Bởi người cô chọn – Lâm – chỉ là một chàng trai nông thôn nghèo, sống cách thành phố gần 200km. Nhà anh chẳng có gì ngoài vài sào đất và một căn nhà cấp bốn xập xệ.

Mẹ Hạ giận tím mặt:

– Con học đại học, có việc làm tử tế, sao lại chọn một người như nó? Con nghĩ tương lai sẽ thế nào?

Hạ cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên định:

– Con yêu anh ấy. Anh ấy hiền, chịu khó. Con tin hai đứa sẽ xây dựng được cuộc sống tử tế.

Bố Hạ không nói nhiều, chỉ đưa ra một câu lạnh lùng:

– Nếu con đã chọn… thì đó là quyết định của con. Nhà này không cấm, nhưng cũng không ủng hộ.

Ngày cưới, gia đình Hạ chẳng mấy vui vẻ. Của hồi môn mà bố mẹ cô cho chỉ vỏn vẹn hai con lợn rừng giống – thứ mà họ coi như “đủ lễ nghĩa”, nhưng ai cũng hiểu đó là cách thể hiện sự không hài lòng.

Hạ nhìn đôi lợn rừng, sống mũi cay xè. Nhưng Lâm chỉ nắm tay cô, cười hiền:

– Không sao đâu em. Mình nghèo rồi sẽ cố gắng làm giàu. Quan trọng là vợ chồng mình thương nhau.

Cuộc sống những năm đầu hôn nhân vô cùng chật vật. Mưa bão cuốn trôi chuồng trại, anh chị phải đi làm thuê để sửa lại. Có lúc trong nhà chẳng còn nổi 100 nghìn. Nhưng không ngày nào Hạ hối hận. Lâm đúng như cô tin tưởng: hiền lành, làm việc quần quật cả ngày mà không một lời than.

Từ đôi lợn rừng bố mẹ cho ngày cưới, hai vợ chồng chăm sóc, phối giống, dựng thêm chuồng. Rồi bán được lứa đầu. Rồi lứa thứ hai.

Họ bắt đầu mở trại nuôi lợn rừng giống, rồi học thêm kỹ thuật từ nông trại lớn. Cứ thế, từng bước một, cuộc sống khá lên. Nhưng suốt 5 năm, bố mẹ cô không hề một lần đến thăm.

Một phần vì giận, phần khác họ tin con gái chắc đang sống khổ cực – điều mà họ không muốn nhìn.

Đến năm thứ năm, trong một lần họp lớp đại học, bạn thân của Hạ vô tình kể về cuộc sống của cô:

– Hai vợ chồng Hạ giờ khá lắm rồi. Mở trang trại lớn lắm. Hình như còn đang xây nhà mới nữa đó.

Bố mẹ Hạ thoáng sững sờ. Trên đường về, mẹ cô nhìn chồng:

– Ông… hay ta xuống thăm con bé một chuyến?

Ông không trả lời, nhưng hôm sau chính ông là người lái xe.

Trên suốt quãng đường hơn 200km, cả hai im lặng. Trong đầu họ vẫn tưởng tượng cảnh con gái sống trong căn nhà cũ nát, lam lũ, khổ sở. Mẹ Hạ chuẩn bị sẵn mấy túi quà, định bụng giúp đỡ nếu con khó khăn.

Nhưng càng gần đến nơi, họ càng thấy những bảng chỉ dẫn: “TRẠI LỢN RỪNG LÂM – HẠ”.

Đi thêm một đoạn nữa, một khu trang trại rộng lớn hiện ra trước mắt: Hàng chục chuồng nuôi hiện đại, hệ thống phun sương tự động, công nhân đi lại bận rộn. Xe tải chờ ngoài cổng để lấy hàng.

Bố mẹ Hạ chết lặng. Bảng hiệu lớn trước cổng ghi rõ:

“Cơ sở giống lợn rừng Lâm – Hạ: Quy mô 500 con”.

Một phụ nữ mặc đồ bảo hộ đi ra – đó là Hạ. Cô chững chạc, tự tin, trông không còn là cô gái mảnh dẻ năm nào. Hạ nhìn thấy bố mẹ, sững người, sau đó lao tới:

– Bố mẹ… sao lại…

Mẹ cô ôm chặt con gái, bật khóc:

– Mẹ… mẹ xin lỗi… Năm năm rồi mẹ không dám nhìn con… Mẹ cứ nghĩ con khổ…

Hạ cười, nước mắt cũng rơi:

– Khổ chứ mẹ. Nhưng con chưa bao giờ hối hận. Con chỉ buồn vì bố mẹ nghĩ con chọn sai.

Lúc ấy, Lâm từ trong trại đi ra. Anh vẫn dáng vẻ hiền lành năm xưa, nhưng ánh mắt tự tin hơn. Anh cúi chào bố mẹ vợ:

– Con xin lỗi vì năm ấy chưa chứng minh được gì. Nhờ Hạ, nhờ hai con lợn rừng bố mẹ cho… mà bọn con mới có được ngày hôm nay.

Bố Hạ im lặng hồi lâu rồi bước lên, đặt tay lên vai con rể:

– Không phải xin lỗi. Ta mới là người phải xin lỗi hai đứa… Đúng là ta đã nhìn nhầm con.

Ông quay sang nhìn xung quanh, giọng lạc đi:

– Tôi chưa từng nghĩ… chỉ hai con lợn rừng hồi môn lại thành ra cơ nghiệp thế này…

Hạ cười qua hàng nước mắt:

– Đó không chỉ là hồi môn, mà là món quà quý nhất khiến con và Lâm có niềm tin để bắt đầu.

Lâm dẫn bố mẹ vợ đi thăm từng khu vực trong trại. Công nhân lễ phép chào hỏi, chuồng trại sạch sẽ, hệ thống lọc mùi hiện đại.

Mẹ Hạ lặng người khi thấy một khu nhà đang xây dựng:

– Đây… đây là…

– Dạ, nhà mới của bọn con. Xây xong, tụi con định mời bố mẹ xuống ở vài tháng cho vui.

Mẹ Hạ ôm mặt khóc. Bố Hạ quay đi, mắt đỏ hoe.

Ông cố nói thật bình tĩnh:

– Con gái à… Về quê lấy chồng nghèo… hóa ra lại là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời con.

Hạ mỉm cười:

– Vì con không chọn giàu – con chọn đúng người, bố ạ.

Lúc ấy, Lâm nhẹ nhàng nắm tay vợ:

– Từ nay, con hứa sẽ lo lắng cho Hạ thật tốt… để bố mẹ yên tâm.

Bố mẹ Hạ cùng nhìn hai vợ chồng, và trong khoảnh khắc ấy, mọi giận hờn năm xưa tan biến hoàn toàn.

Buổi chiều hôm đó, cả gia đình ngồi bên ao cá trong trang trại, gió mát rượi. Mẹ Hạ cầm tay con gái, dịu dàng nói:

– Con ạ… hôm nay bố mẹ không chỉ đến thăm… mà đến để xin lỗi và chúc mừng hai đứa. Từ giờ… con đã thật sự có một gia đình hạnh phúc rồi.

Hạ tựa đầu vào vai mẹ, mỉm cười trong nước mắt.

Còn bố cô thì nhìn vào trang trại rộng lớn trước mặt, thở dài xúc động:

– Hai con đã biến nghèo khó thành tự do. Bố mẹ tự hào về hai con…

Đó là lần đầu tiên, sau 5 năm, ông bà thấy lòng mình nhẹ nhõm đến thế.