Vừa kéo vali ra cửa, vợ tôi đã đổi thái độ hẳn. Cô ấy nói giọng ngọt lịm: “Anh cứ yên tâm đi làm. Để em vào viện chăm mẹ cho.”

Mẹ tôi nằm viện đã gần một tháng.

Tai biến nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cần người túc trực. Tôi xoay ca với em gái, còn vợ tôi thì… tuyệt nhiên không thấy mặt. Hỏi thì cô ấy chỉ nói bận, con nhỏ, mệt mỏi đủ đường.

Tôi buồn. Nhưng vẫn tự nhủ: thôi thì mỗi người một hoàn cảnh.

Cho đến hôm tôi có chuyến công tác ba ngày.

Vừa kéo vali ra cửa, vợ tôi đã đổi thái độ hẳn. Cô ấy nói giọng ngọt lịm:

“Anh cứ yên tâm đi làm. Để em vào viện chăm mẹ cho.”

Tôi sững lại.

Suốt một tháng không bén mảng, giờ tôi vừa đi vắng thì đòi vào chăm?
Linh cảm trong tôi nổi lên rất rõ — có gì đó không ổn.

Tối hôm đó, tôi lấy cớ quên tài liệu, quay lại viện sớm hơn dự kiến.

Trời đã khuya. Hành lang khoa nội vắng tanh. Tôi đi nhẹ, tránh gây tiếng động.

Khi đến gần phòng mẹ, tôi nghe thấy giọng vợ mình — thì thầm, nhỏ nhưng rành rọt.

“…mẹ ký đi, con nói thật, ký xong là mẹ khỏe liền. Không cần phiền anh ấy nữa.”

Tim tôi đập mạnh. Tôi đứng nép sau bức tường, nhìn vào trong phòng.

Vợ tôi đang ngồi sát giường bệnh.
Trên tay cô ấy là một xấp giấy.

Không phải giấy khám bệnh.
Là giấy ủy quyền và chuyển nhượng.

Mẹ tôi yếu, tay run run, ánh mắt mệt mỏi và hoang mang. Bà nhìn vợ tôi như đang cố hiểu điều gì đó nhưng không còn đủ tỉnh táo.

Vợ tôi vẫn dịu giọng:

“Mẹ ký cho con đứng tên tạm thôi. Sau này khỏi bệnh, con trả lại.
Không ký thì… viện phí chắc tụi con không kham nổi nữa.”

Tôi không nhớ mình đã đẩy cửa vào bằng cách nào.

Chỉ nhớ gương mặt vợ tôi tái đi khi nhìn thấy tôi đứng đó.

“Anh… sao anh về?”

Tôi bước tới, giật lấy xấp giấy.

“Em vào viện để chăm mẹ… hay để tranh thủ lúc anh không có mặt?”

Căn phòng lặng như tờ.

Mẹ tôi nhìn tôi, nước mắt lăn xuống má:

“Nó bảo ký để lo viện phí…”

Tôi quay sang vợ, giọng lạnh hẳn:

“Tiền viện phí là anh trả.
Nhà đất của mẹ — không phải phần việc của em.”

Vợ tôi lắp bắp, nhưng không còn câu nào tròn nghĩa.

Sáng hôm sau, tôi chuyển mẹ sang phòng khác.
Đổi người chăm sóc.
Và mang toàn bộ giấy tờ về.

Cuộc hôn nhân của tôi kết thúc không lâu sau đó.

Không phải vì nghèo khó.
Không phải vì vất vả.

Mà vì có những người chỉ chờ đúng lúc người khác yếu nhất…
để ra tay ngọt ngào nhất.

Và có những người chồng, nếu không quay lại sớm hơn một bước,
sẽ mất nhiều hơn cả một người mẹ.