Mẹ bá//n tôi giá 5 triệu cho ông g/à đ/ộc th/ân, tôi cứ nghĩ từ đây cuộc đời mình sẽ là đ//ịa ngụ//c, ai ngờ vừa bước vào cửa phòng t//ân h//ôn, một sự thật khiến tôi sữ//ng s//ờ…

Tôi tên Hạnh, năm nay mới 20 tuổi. Quê tôi nghèo, bố mất sớm, một mình mẹ vất vả nuôi ba chị em. Nhưng rồi cuộc sống khốn khó cứ bám riết lấy gia đình, nợ nần chồng chất, mẹ gần như kiệt quệ.

Một hôm, có người đàn bà trong làng đến nhà, nói với mẹ rằng có một ông già độc thân, ở thị trấn bên, cần người chăm sóc. Nếu tôi đồng ý, ông ta sẽ đưa cho mẹ 5 triệu đồng – số tiền tuy nhỏ với nhiều người nhưng lại là cả một gia tài đối với gia đình tôi lúc ấy.

Tôi sốc. Tôi gào khóc, không tin được mẹ lại quyết định như vậy. Tôi thấy mình như món hàng bị bán đi, chẳng khác nào bước vào một cuộc đời tối tăm. Nhưng khi nhìn ánh mắt tuyệt vọng của mẹ, bàn tay bà run run giấu những giọt nước mắt, tôi không còn đủ can đảm trách móc. Tôi chỉ lặng lẽ gật đầu, mang theo cảm giác tủi hờn vô hạn.

Ngày cưới diễn ra vội vàng. Người ta bảo tôi may mắn vì có chỗ dựa, nhưng trong lòng tôi chỉ toàn u ám. Ông ấy hơn tôi đến mấy chục tuổi, mái tóc đã bạc, gương mặt hằn sâu nếp nhăn. Tôi cứ nghĩ từ đây cuộc đời mình sẽ chìm trong địa ngục, làm dâu một ông già xa lạ, không tình yêu, không hy vọng.

Đêm tân hôn, tôi bước vào phòng trong tâm trạng run rẩy. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là căn phòng ấy không hề u ám. Trên bàn có một lọ hoa tươi, cạnh đó là một quyển sách được đánh dấu bằng mảnh giấy nhỏ. Ông ngồi bên giường, ánh mắt hiền từ, không hề có chút tham lam hay toan tính nào như tôi vẫn tưởng.

Thấy tôi lo lắng, ông khẽ cười:
– Con đừng sợ. Ta cưới con không phải để hành hạ hay chiếm đoạt, mà để cho con một danh phận, một mái nhà. Ta đã sống một đời cô độc, nay muốn có người bầu bạn. Ta không ép buộc con điều gì cả.

Tôi chết lặng. Nỗi sợ hãi tan dần nhường chỗ cho sự ngỡ ngàng. Ông không gọi tôi là “vợ”, mà gọi tôi là “con”. Từ hôm đó, tôi mới biết được sự thật: ông từng có một đứa con gái, nhưng mất trong một vụ tai nạn nhiều năm trước. Kể từ đó, ông sống khép kín, chỉ lặng lẽ làm việc thiện, giúp đỡ người nghèo. Khi biết đến hoàn cảnh của mẹ con tôi, ông không nỡ làm ngơ. Việc “mua” tôi chỉ là cách để hợp thức hóa, để tôi có thể đường đường chính chính bước vào nhà ông, tránh lời dị nghị.

Ngày qua ngày, tôi dần nhận ra ông đối xử với tôi bằng tất cả sự tử tế. Ông lo cho tôi học thêm nghề, thậm chí còn giấu tôi tiền để gửi về giúp mẹ nuôi các em. Ông dạy tôi đọc sách, dạy tôi cách sống nhân hậu, cách nhìn đời không chỉ qua nỗi đau của riêng mình.

Thời gian trôi, tôi không còn oán trách mẹ như trước nữa. Tôi hiểu, trong tuyệt vọng, bà chỉ còn biết nắm lấy cơ hội duy nhất để cứu gia đình. Và tôi cũng hiểu, cuộc đời đôi khi trớ trêu, nhưng nếu mình mở lòng, vẫn có thể tìm thấy ánh sáng trong bóng tối.

Ba năm sau, nhờ sự giúp đỡ của ông, tôi đã học xong trung cấp điều dưỡng. Tôi có thể đi làm, tự lo cho bản thân và phụ giúp mẹ nuôi các em ăn học. Ông vẫn sống bên tôi, như một người cha hiền từ.

Một buổi chiều, ông đưa cho tôi một cuốn sổ tiết kiệm đã để sẵn tên tôi. Ông mỉm cười:
– Sau này, con có thể tự do đi tìm hạnh phúc của mình. Ta chỉ mong con coi ta như một người cha. Thế là đủ.

Tôi ôm chầm lấy ông, nước mắt lăn dài. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng từ một bước ngoặt đầy tuyệt vọng, tôi lại tìm thấy một tình cảm thiêng liêng đến vậy. Cuộc đời quả thật khó đoán: có khi tưởng như địa ngục, hóa ra lại mở ra cánh cửa dẫn đến tình thương.

Giờ đây, khi nghĩ lại, tôi không còn gọi đó là “mẹ bán con”, mà là một sự sắp đặt kỳ lạ của số phận. Chính nhờ sự hy sinh của mẹ, nhờ tấm lòng nhân hậu của ông, mà tôi mới có ngày hôm nay – một ngày bình yên, tràn ngập yêu thương.