Tôi lương tháng 14 triệu, mẹ chồng bắt tôi phải đưa 9 triệu cho em chồng

Tôi tên Lan, 28 tuổi, làm nhân viên kế toán trong một công ty xuất nhập khẩu. Sau nhiều năm cố gắng, tôi đạt mức lương 14 triệu một tháng – không quá cao so với nhiều người, nhưng với tôi, đó là thành quả sau bao nỗ lực học hành và làm việc quần quật. Tôi cứ nghĩ khi lập gia đình, chồng sẽ là chỗ dựa, gia đình chồng sẽ là nơi tôi có thể tìm thấy sự bình yên. Nhưng đời không như mơ.

Chồng tôi, Nam, hiền lành, nhưng nhu nhược. Từ ngày cưới, tôi luôn cố gắng vun vén, tiết kiệm để lo cho tổ ấm riêng. Thế nhưng mẹ chồng – bà Thoa – lại có tư tưởng rất khác. Bà thương con trai út – tức em chồng tôi – hết mực, đến mức mọi thứ trong nhà đều xoay quanh cậu ấy.

Một buổi tối, sau bữa cơm, bà gọi tôi và Nam lại nói chuyện:
– Lan à, lương con tháng này bao nhiêu?
Tôi đáp thật:
– Dạ, 14 triệu ạ.
Bà gật gù rồi nói như ra lệnh:
– Tốt. Vậy từ nay, mỗi tháng con đưa cho mẹ 9 triệu, để lo cho thằng Tùng (em chồng). Nó cần tiền học, cần tiền sinh hoạt. Con gái đi lấy chồng thì phải có trách nhiệm lo cho gia đình chồng.

Tôi sững sờ. Tôi vẫn giúp khi cần, nhưng việc bắt tôi đưa phần lớn lương cho em chồng thì thật vô lý. Tôi nhìn sang Nam, mong anh lên tiếng, nhưng anh chỉ cúi đầu, im lặng.

Tôi nhẹ nhàng đáp:
– Mẹ ạ, con không tiếc, nhưng con cũng cần lo cho bản thân, còn muốn dành dụm chút ít cho tương lai. 9 triệu là quá nhiều, con không kham nổi.

Mẹ chồng lập tức đập bàn, giọng gắt gỏng:
– Nếu con không đưa thì ly hôn đi! Nhà này không cần một đứa con dâu ích kỷ!

Không khí nặng nề bao trùm cả phòng khách. Tôi thấy tim mình nhói lên, còn Nam vẫn ngồi im, không dám cãi mẹ. Nước mắt tôi trực trào, nhưng tôi hít một hơi thật sâu, rồi bình tĩnh nói một câu:
– Mẹ à, con cưới về làm vợ Nam, chứ không phải để làm cha mẹ của em Tùng. Con sẵn lòng chia sẻ, nhưng không ai có quyền bắt con hy sinh cả cuộc sống cho người khác. Nếu ly hôn là lựa chọn duy nhất, con cũng sẵn sàng.

Cả nhà chết lặng. Mẹ chồng trố mắt nhìn tôi, Nam cúi gằm mặt, còn em chồng ngồi bên cạnh cũng ngượng ngùng.

Tôi đứng dậy, đi vào phòng, lòng nặng trĩu. Tối hôm đó, Nam mới lặng lẽ bước vào, nắm tay tôi:
– Anh xin lỗi. Anh biết em đã chịu nhiều thiệt thòi. Anh sẽ nói chuyện lại với mẹ.

Hôm sau, Nam dắt tôi về nhà mẹ đẻ tôi để xin lỗi bố mẹ tôi. Anh thú nhận rằng bao năm nay anh quá phụ thuộc vào mẹ, không dám phản kháng, để tôi một mình gánh áp lực. Bố tôi chỉ thở dài:
– Lập gia đình là để cùng nhau xây dựng hạnh phúc. Con mà không biết bảo vệ vợ thì mất vợ cũng đừng trách ai.

Nghe những lời ấy, Nam như bừng tỉnh. Anh quay lại nói chuyện thẳng thắn với mẹ mình. Ban đầu bà còn tức giận, nhưng khi thấy con trai quyết liệt, bà dần lặng im. Em chồng tôi cũng lên tiếng:
– Mẹ, con đã lớn, con có thể tự đi làm thêm. Con không muốn vì con mà anh chị bất hòa.

Từ hôm đó, mọi chuyện thay đổi. Tôi không còn bị ép buộc đưa phần lớn lương đi nữa. Tôi và Nam bắt đầu dành dụm để mua một căn nhà nhỏ. Cuộc sống vẫn còn khó khăn, nhưng ít nhất, tôi thấy được sự trân trọng từ chồng.

Có lúc tôi nghĩ, nếu ngày ấy tôi im lặng chịu đựng, có lẽ cả đời mình sẽ bị cuốn vào vòng xoáy vô lý. May mắn là tôi đã đủ can đảm nói ra một câu, để mọi người phải suy nghĩ.

Cuộc đời làm dâu vốn chẳng dễ dàng. Nhưng tôi tin, khi mình biết bảo vệ bản thân và hạnh phúc gia đình nhỏ, thì dần dần, người khác cũng sẽ phải học cách tôn trọng mình.