1. Hai chị em khác tính nhau trời vực
Tôi tên Thủy, 38 tuổi, buôn bán vàng bạc nhỏ ở thành phố Bến Tre. Còn em ruột tôi – Lan, 34 tuổi – làm giáo viên mầm non, lương đủ sống, hiền lành nhưng hơi… nghèo.
Từ nhỏ, mẹ hay nói:
– Hai đứa như đất với trời. Con Thủy thì tháo vát, mạnh mẽ. Con Lan thì hiền quá, sau này dễ khổ.
Tôi thương Lan nhiều. Ba mất sớm, mẹ chạy chợ nuôi hai chị em. Tôi là chị, nên luôn có xu hướng bao bọc em.
Nhưng cuộc đời nghèo khó dạy tôi cách sống thực tế. Lan thì lại sống thiên về tình cảm, ai nhờ cũng giúp. Cô hay cho bạn bè mượn tiền, có lần bị giật nợ còn khóc cả đêm.
Tôi từng mắng:
– Em sống vậy rồi có ngày chết nghèo!
Lan chỉ cười hiền:
– Nghèo mà sống tử tế còn hơn giàu mà vô tâm chị ơi.
Tính em là vậy, tôi không thay đổi được.
2. Cú rơi của em gái
Năm Lan 33 tuổi, chồng cô – Hậu – làm thợ xây, bị tai nạn ngã giàn giáo. Chi phí mổ và điều trị hơn 200 triệu.
Hôm đó, Lan gọi tôi giữa đêm:
– Chị Thủy ơi… Hậu nó đang nguy cấp… em không biết xoay đâu ra tiền…
Tôi không nghĩ ngợi:
– Em cần bao nhiêu chị cũng lo. Đợi chị 20 phút!
Tôi chạy xe đến bệnh viện ngay trong đêm.
Lan ôm tôi khóc nấc:
– Em… không có gì để trả cho chị hết…
Tôi đặt tay lên vai em:
– Mạng chồng em, chị cũng coi như người nhà. Tiền bạc kiếm được thì giúp nhau lúc thế này mới có ý nghĩa.
Nhưng để trả viện phí nhanh, tôi phải lấy vốn cửa hàng. Toàn bộ số vàng dự trữ tôi gom trong két – vừa tròn 10 cây vàng – tôi mang đến bệnh viện để cầm cố lấy tiền.
Lan run rẩy khi tôi đặt cuộn vàng vào tay cô:
– Chị… 10 cây này… chị cho em mượn sao?
– Ừ. Cứ lo cho chồng em đi. Bao giờ có thì trả. Không có thì thôi.
Lan khóc không thành tiếng.
Tôi nghĩ đơn giản: chị em ruột, ai tính toán?
Nhưng chính 10 cây vàng này đã làm chị em tôi… từ mặt nhau.
3. Những tháng ngày u ám
Sau ca mổ, Hậu không chết, nhưng bị chấn thương cột sống, đi lại khó khăn. Lan phải thuê người chăm chồng, đồng thời gánh cả tiền thuốc thang.
Cô cố gắng làm thêm nhưng tiền chỉ như muối bỏ biển.
Tôi vẫn thường xuyên giúp, tháng vài triệu, khi thì gạo, khi thì thuốc.
Lan luôn cảm ơn, nhưng tôi biết gánh nặng trong lòng cô lớn lắm.
Ba tháng trôi qua, tôi dần mất vốn làm ăn. Hàng nhập bị hạn chế, khách quen phàn nàn.
Tôi không dám đòi tiền em, nhưng mỗi lần nhìn két trống trơn, tim tôi nhói.
Mẹ nói:
– Con giúp em là tốt, nhưng gia đình con cũng phải lo. Nhắc nó chút đi.
Tôi thở dài.
Tôi sợ làm em tổn thương.
4. Ngày em mang “tiền trả nợ”
Một buổi chiều, Lan gọi:
– Chị Thủy… hôm nay em lên nhà chị được không? Em… có chuyện muốn nói.
Tôi đoán em xoay được ít tiền.
Lan đến, trên tay mang theo một túi nylon màu đen, buộc dây cẩn thận.
Cô đặt túi lên bàn, đẩy về phía tôi:
– Em… trả chị đây. Không đủ 10 cây vàng đâu, nhưng… được nhiêu em đưa chị nhiêu.
Tôi mở túi ra.
Bên trong là một cục tiền lẻ – toàn tiền 10 nghìn, 20 nghìn, ít 50 nghìn – bạc nhàu nát, mùi ẩm.
Tổng cộng chắc hơn 40 triệu.
Tôi nhìn, tim lạnh buốt.
Lan xấu hổ, cúi đầu:
– Em gom hết tiền dạy thêm, tiền vay bạn bè, rồi cả tiền làm đồ thủ công bán online. Chị cầm tạm… mấy tháng nữa em góp tiếp…
Tôi cảm giác như bị sỉ nhục.
10 cây vàng = hơn 600 triệu.
Em trả tôi vài chục triệu tiền lẻ?
Tôi nuốt cục nghẹn:
– Em nghĩ chị là gì? Là chủ nợ à? Chị cho em mượn vàng, không phải để em trả kiểu… tả tơi thế này!
Lan bật khóc:
– Em biết chứ! Nhưng chị ơi, em hết cách rồi…
– Hết cách? – Tôi bật giọng – Em có nghĩ cho chị không? Chị mất vốn làm ăn, suýt đóng cửa tiệm! Em còn đem cho bạn bè mượn. Giờ em trả chị như bố thí vậy hả?
Lan run lên:
– Em… không dám coi chị là chủ nợ đâu… Em trả bằng món tiền tử tế nhất mà em kiếm được…
– Tử tế? – Tôi cười cay đắng – Em trả 10 cây vàng bằng cái đống tiền lẻ nhăn nhúm này sao?
Lan lùi lại, mắt đỏ hoe:
– Vậy… chị không cần thì thôi. Em xin lỗi…
Tôi nói câu mà sau này tôi hối hận cả đời:
– Từ giờ… chị không muốn dính dáng gì tới em nữa.
Lan sững người, mặt trắng bệch.
Cô quay đi, ôm túi tiền, vừa đi vừa lau nước mắt.
Tôi đóng sầm cửa.
Cả nhà im phăng phắc.
5. Ba tháng không liên lạc
Lan cắt mọi liên lạc.
Không gọi, không nhắn tin, không về thăm mẹ.
Tôi nghĩ mình đúng.
Suy cho cùng, tôi giúp em lúc nguy cấp, em trả lại sự coi thường.
Nhưng càng nhiều ngày trôi qua, tim tôi càng đau.
Một ngày, mẹ hỏi:
– Con có biết dạo này Lan đi đâu làm gì không?
Tôi bực:
– Con không quan tâm.
Mẹ thở dài:
– Nó không về nhà, không gọi cho mẹ. Con coi lại mình đi Thủy…
Tôi im lặng.
6. Tin dữ
Một tối mưa lớn, tôi đang dọn hàng thì nghe tiếng gõ cửa.
Là cô giáo chủ nhiệm ở trường của Lan.
– Chị Thủy… chị biết Lan nhập viện chưa?
Tôi đứng hình:
– Cái gì?!
– Lan ngất xỉu trong buổi dạy, tụi nhỏ báo với nhà trường. Nó suy nhược nặng, thiếu máu trầm trọng. Bác sĩ nói nó làm việc quá sức và… ăn uống thiếu thốn. Không chịu được áp lực.
Tôi choáng váng.
Cô giáo nhìn tôi, khe khẽ nói:
– Nó từng nói… nó sợ chị buồn. Nó cố làm thêm đủ thứ để kiếm tiền trả chị… Nó kể chị là người nó thương nhất…
Tim tôi như ai bóp chặt.
7. Bí mật trong túi tiền lẻ
Tôi lao vào bệnh viện.
Lan nằm trong phòng cấp cứu, da xanh xao, đôi môi khô nứt.
Thấy tôi, mắt em mở to, giọng thì thào:
– Chị… đừng… đừng giận em nữa…
Tôi ôm chầm lấy em, nước mắt rơi lã chã:
– Chị sai rồi… chị xin lỗi…
Lan đưa tay yếu ớt:
– Chị… chị mở cái túi đen… em trả chị hôm đó… đi…
Tôi run run mở túi.
Lan nói từng chữ, đứt quãng:
– Mỗi tờ tiền… là từng buổi em dạy thêm… từng tối em làm đô thủ công… từng khoản em gom nhặt từng ngày… Em không muốn trả chị bằng tiền bẩn. Không muốn vay nóng… không muốn mượn người ta lãi cao… Em chỉ muốn… trả bằng công sức thật của mình… để chị tự hào…
Tôi ôm mặt bật khóc.
Lan mỉm cười yếu ớt:
– Em không có gì quý… ngoài lao động của mình… Chị hiểu cho em nha…
Tôi òa lên:
– Trời ơi Lan… chị hiểu rồi… chị hiểu hết rồi… Em ơi…
Lan nhắm mắt, hai hàng nước mắt rơi.
8. Sự thật khiến tôi gục ngã
Lan hồi tỉnh sau vài giờ.
Bác sĩ nói cô gần như kiệt quệ vì làm việc quá sức:
Ban ngày dạy ở trường.
Chiều đi gia sư.
Tối làm đồ thủ công đến 2–3 giờ sáng.
Chủ nhật đi bán hàng online để kiếm thêm.
Cô làm tất cả chỉ để trả phần nào số vàng tôi cho mượn.
Tôi thấy mình như kẻ độc ác.
Bác sĩ bảo:
– Nếu vào trễ một chút, cô ấy có thể bị đột quỵ.
Tôi bủn rủn chân tay.
Lan yếu ớt nắm tay tôi:
– Chị đừng nghĩ em bạc bẽo… Em chỉ muốn tự trọng… Không muốn để chị mang tiếng nuôi sống gia đình em…
Tôi lay em:
– Em là em ruột chị! 10 cây vàng chị cho em mượn là vì thương em! Tiền quan trọng gì bằng mạng sống của em?!
Lan mỉm cười hiền:
– Nhưng chị luôn dạy em phải sống đàng hoàng mà…
Tôi bật khóc như một đứa trẻ.
9. Twist cuối – Điều em đã giấu 6 tháng
Khi Lan ổn định hơn, mẹ bảo tôi:
– Lan có nhờ mẹ giữ cái này. Giờ mẹ nghĩ… con nên biết.
Mẹ đưa tôi một bọc giấy.
Tôi mở ra.
Bên trong là một hóa đơn bán đất.
Tôi choáng váng:
– Của ai đây mẹ?
Mẹ nói nhỏ:
– Đất của Lan. Miếng vườn ba để lại. Nó bán để trả nợ con.
Tôi ngồi sụp xuống.
Lan bước ra từ giường, tựa vào cửa, giọng yếu:
– Em không muốn chị biết… Em sợ chị buồn… Nhưng em không muốn mang ơn chị mãi… Em muốn trả ít nhiều cho chị, coi như… giữ lại tình chị em…
Tôi chạy lại ôm em thật chặt:
– Em ơi… 10 cây vàng cũng không đủ mua lại tình chị em! Tại sao em khổ vậy mà không nói? Tại sao em bán đất?!
Lan cười buồn:
– Vì em nghĩ… chị đâu vui khi giúp một đứa em chẳng biết cố gắng…
Tôi gào lên:
– Không! Chị chỉ muốn em sống an yên! Có khó khăn nói chị! Chị sợ nhất là em chịu đựng một mình…
Lan rơi nước mắt:
– Em xin lỗi… vì làm chị tổn thương…
Tôi bật khóc:
– Không! Người có lỗi là chị… là chị hết!
10. Cái kết nhân văn
Lan ở bệnh viện thêm 1 tuần, tôi túc trực suốt.
Tôi đến từng người mà Lan vay tiền, trả lại hết.
Tôi mua lại miếng đất Lan đã bán, đứng tên Lan.
Còn 10 cây vàng, tôi bỏ vào két, khóa lại, đưa chìa cho Lan:
– Đây không phải nợ. Đây là của hồi môn chị dành cho em từ ngày em sinh ra.
Lan bật khóc, ôm tôi:
– Chị ơi…
Tôi vuốt tóc em:
– Em nghèo hay giàu không quan trọng. Quan trọng là em sống bên cạnh chị. Chị chỉ có mỗi mình em là em gái ruột…
Tôi hôn lên trán em:
– Từ giờ… đừng để chị mất em nữa.
– Dạ… không bao giờ nữa…
11. Sự thay đổi đẹp đẽ
Một năm sau:
Hậu phục hồi khá tốt, đi lại được bằng nạng.
Lan không làm việc quá sức nữa; tôi thuê người phụ cô việc kinh doanh online để cô đỡ vất vả.
Chị em tôi thân thiết hơn xưa nhiều.
Và điều đáng quý nhất:
Lan trả tôi thứ quý hơn 10 cây vàng – đó là tình cảm chân thành, ấm áp, không điều kiện.
Tôi hiểu ra một điều:
Tiền có thể kiếm lại.
Còn tình thân… đứt rồi thì khó nối.
May thay, tôi kịp giữ em lại trước khi mất em mãi mãi.











